“Bạch Hổ..” Tôi nhìn anh ta, khẩn trương cắn nhẹ môi: “Cầu xin anh đừng nói chuyện này cho đám Lãnh Mạch, xem như không có chuyện gì xảy ra, không nghe được gì cả, được không?”
Bạch Hổ muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng, anh ta không nói lời nào cả, trong mắt ngập tràn đau khổ: “Được! Tôi hứa với cô.”
Tôi cố găng nở một nụ cười: “Cảm ơn, Bạch Hổ”
“Lên đi, chúng ta cùng đi tìm Ác Ma Chi Vương”
“Được” Tôi hít sâu, leo lên lưng Bạch Hổ “Đáng không?” Mộc Tu trong lòng hỏi tôi.
Đáng không?
Nếu như cho tôi thêm một cơ hội để chọn lựa, tôi vân sẽ chọn lựa quay lại.
Cái cơn ác mộng trong tương lai, tôi không muốn, và cũng sẽ không để nó xảy ra lần thứ hai.
Lần này, tôi phải thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người.
Lần này, tôi phải cứu được tất cả mọi người.
Tất cải Đến chỗ ở của Ác Ma Chi Vương rồi. Bạch Hổ ở bên ngoài, tôi nhảy xuống, chạy về phía phòng của Ác Ma Chỉ Vương, lớn tiếng kêu ông ta: “Ác Ma Chỉ Vương!”
Ác Ma Chi Vương mặc chiếc tạp đề xuất hiện trước của phòng, nói: “Tôi biết cô tại sao đế tìm tôi, cô nhóc đến từ tương lai!”
Tôi ngơ ngác tại chõ: “Ác Ma Chỉ Vương, ngài… đã biết cả rồi ư?”
Ác Ma Chỉ Vương gật đầu, nghiêng người nói với tôi: “Mau vào ngôi.”
Tôi khựng lại một chút, sau đó cất bước theo ông †a vào nhà.
“Ác Ma Chi Vương này không phải là Ác Ma Chi Vương của năm xưa hay sao?” Mộ Tu cực kì bất mãn nói: “Ngày đó tôi bị đánh bay linh hồn, nếu không phải ông ta chống lưng thì làm gì mà dê dàng vậy.”
“Ác Ma Chi Vương làm đúng chứ có sai đâu, năm xưa anh bị cuồng hoá mất cả ý thức, nếu không ngăn anh lại thì còn có chúng ta của ngày hôm nay không hả?” Tôi cạn lời trợn ngược mắt với anh ta.
Mộ Tu hừ hừ hai tiếng, không phản bác lại.
Ác Ma Chi Vương mời tôi ngồi xuống, tôi ngồi lên chiếc ghế nhỏ, lấy viên ngọc đỏ ra: “Nếu Ác Ma Chỉ Vương đã biết nguyên do tại sao tôi đến tìm ngài thì xin ngài hãy giúp tôi, vận mệnh trong tương lai của tất cả chúng tôi đều đang nằm trong tay ngài.”
“Vận mệnh tương lai của tất cả mọi người không hề năm trong tay tôi.’ Ác Ma Chi Vương nói: ‘Muốn thay đổi số phận, chỉ có thể do người đã kích hoạt thuật xoay chuyển thời không giải quyết, vậy nên, chỉ cô mới có thể giết kẻ âm mưu Lãnh Hiên.”
“Tôi biết chuyện này, ông Chung Nhiêm và Những đã cho tôi biết rồi, nhưng Ác Ma Chi Vương ngài nhất định phải giúp tôi khống chế năng lực của Lãnh Hiên.”
Tôi nhìn ông ta nói.
Ác Ma Chỉ Vương im lặng.
Tôi cứ cho răng Ác Ma Chỉ Vương sẽ giúp tôi, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta hiện giờ, ông ta có lẽ…
có chuyện gì khó nói?
“Cô có biết tại sao tôi bị phong ấn không?” Ác Ma Chỉ Vương hỏi tôi.
“Không biết.” Tôi lắc đầu, đám người Chung Nhiêm không nói với tôi chuyện này, nhưng tôi đoán một sự tôn tại mạnh đến mức không khác gì một lỗi kĩ thuật như Ác Ma Chi Vương mà nói, tuy rằng tính tình ông ta rất tốt, nhưng kẻ mạnh thì nhất định sẽ có thứ mạnh hơn hạn chế họ.
“Tôi bị phong ấn ở đây chính vì tộc trưởng tộc người lùn là Chung Nhiễm đã phong ấn tôi, nguyên nhân là vì tôi quá mạnh, nguy hiểm với thế giới, nguyên nhân này rất buồn cười đúng không?” Ác Ma Chi Vương nói, tôi không hề ngạc nhiên khi nghe nguyên nhân của ông ta, chỉ phiền phức một điều rằng Chung Nhiễm phong ấn ông ta rồi lại muốn tôi đến nhờ ông ta giúp đỡ, Ác Ma Chi Vương sẽ đồng ý chứ?
“Cô nói xem nếu tôi giúp cô thì chẳng khác nào tôi đứng về phía của Chung Nhiêm, tôi có bao dung đến đâu đi nữa thì cũng sẽ không bao dung đến mức đi giúp một người tước bỏ đi tự do của tôi, một kẻ đã phong ấn tôi suốt mấy vạn năm, đúng không?”
Đây cũng chính là chuyện mà tôi lo nhất.
“Nhưng mà Ác Ma Chi Vương, nếu như ngài không giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ chết hết mất. Tộc Dược Sư không phải là bạn tốt của ngài hay sao? Họ cũng sẽ chết. Tôi không phải bạn của ngài sao? Tôi cũng sẽ chết. Chẳng lế ngài muốn chỉ vì một Chung Nhiễm mà từ bỏ mọi người sao?”