Chương 90: Em đang trách tôi sao
Em đang trách tôi sao Má nói Không thể nói chuyện đàng hoàng được àI Tôi đẩy anh ta ra, nhỏ giọng quát: “Chưa thấy ai mặt dày như anh! Cưỡng bức người khác là chuyện đáng khoe khoang lãm à?!”
Anh ta đứng thẳng dậy, tay ấn lên đầu tôi, nhướn mày lên: “Tôi hiểu rồi, em đang trách tôi không làm em thoải mái: “Cút!” Tôi đỏ bừng mặt, hất tay anh ta ra: “Đang lúc này, nói chuyện quan trọng được không!”
“OK”” Anh ta lười biếng đút hai tay vào túi quần: “Bây giờ phải điều tra hai việc, thứ nhất, trung tâm cái lưới này ở đâu, trung tâm chắc chắc là nơi thu giữ linh hồn. Thứ hai, đối phương dùng cách nào để dẫn ma đói đi vào”
“Trung tâm?” Tôi không nghĩ nhiều, buột miệng nói: ‘Lẽ nào trung tâm của lưới không phải là trung tâm của thôn à? Lễ nào không phải là nơi chúng ta đang đứng sao?”
Lãnh Mạch đột nhiên như hiểu ra gì đó, lập tức xoay người, bước nhanh tới chô cây, nâng tay chạm vào cây khô.
“Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy” Thư Chấn lần nữa chú ý tới hành động của Lãnh Mạch, nhìn về phía tôi: ‘Cô bé, nhìn vào mắt tôi, nói cho tôi biết, hai người rốt cuộc là ai”
“Chúng cháu… Tôi không dám nhìn vào mắt ông ấy, né tránh ánh mắt.
“Đội trưởng, ông đừng nghỉ ngờ bọn họ nữa” Cố Nham Tùng đi lên nói.
“Tiểu Cố, có phải anh bị lời của bọn họ mê hoặc rồi không?” Giờ Thư Chấn nghỉ ngờ luôn cả Cố Nham Tùng: “Hành vi của hai người này quá kì quặc, lẽ nào anh không thấy sao? Lại cứ nói đỡ hộ bọn họ, trước đây anh không phải người như vậy”
“Không phải đâu, đội trưởng, là tôi…” Cố Nham Tùng cũng bắt đầu khó xử, chắc ông ấy cũng biết chắc chăn Thư Chấn sẽ không tin tưởng mấy chuyện tâm linh, cho nên Thư Chấn có hỏi gì thì ông ấy cũng không nói.
Lãnh Mạch đi quanh cây một vòng, quay lại, ngẩng đầu nhìn tán cây ở trên cao, im lặng suy nghĩ.
Thư Chấn đột nhiên đi về phía Lãnh Mạch, túm lấy cổ tay anh ta: “Nói, cậu là ail Rốt cuộc tới đây có mục đích gì!”
“Buông ra.’ Ánh mät Lãnh Mạch lạnh đi.
“Mắt cậu dâng lên sát khi rất đậm, giống như đã giết rất nhiều người, cậu rốt cuộc là ai!” Thư Chấn không hề buông tay.
Tôi thấy khí lạnh toát ra từ sau lưng Lãnh Mạch, đang định chạy qua kéo hai người ra, đột nhiên, một tiếng hét thất thanh từ xa truyền tới: “AI”
Tất cả mọi người bị tiếng hét thảm này doạ cho suýt nữa thì bay mất hồn, Lãnh Mạch phản ứng nhanh nhất, nhìn về phía đông, nhưng không có động tác gì cả, mà còn cười lạnh một tiếng.
Sau đó là Thư Chấn, ông ấy dựa theo tiếng hét mà phán đoán, lập tức chỉ về phía đông: “Người của chúng ta xảy ra chuyện rồi, đi!”
Các cảnh sát lập tức xông về phía đông, Cố Nham Tùng cũng đuổi theo, quay đầu lại, nhìn tôi và Lãnh Mạch vân đứng chõ cũ, gọi chúng tôi: “Đi thôi.”
“Đáng đời.” Lãnh Mạch hừ lạnh: “Tôi đã cảnh cáo các ông từ sớm rồi”
Tôi cũng biết, chắc chăn là những cảnh sát kia xảy ra chuyện rồi, kéo lấy Lãnh Mạch: “Bây giờ là lúc làm ngơ sao? Đi thôi, chúng ta qua đó xem đi, nhỡ đâu có nguy hiểm gì thì sao? Ít nhất còn có thể bảo vệ được những người còn lại!”
“Em bảo vệ sao?” Anh ta lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi có hơi vội, lại kéo anh ta: ‘Lãnh Mạch, những người cảnh sát này ít nhất cũng là những người vô tội bị kéo vào, cho dù chúng ta không có nghĩa vụ phải cứu tính mạng bọn họ, nhưng bây giờ cũng ta cũng là người trong cuộc, lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn bọn họ chết sao? Tôi không thể làm được, nếu anh không đi, thì tôi tự ***”
Thấy không nói được anh ta, tôi cũng hơi tức giận, hất anh ta ra rồi đuổi theo đám người chú Cố Nham Tùng.
Tôi không phải người cứu thế, cũng chẳng có năng lực gì, tôi rất yếu ớt, nhưng bảo tôi khoanh tay đứng nhìn, nhìn từng người chết trước mặt tôi, lúc tôi vân đang ở đây, thì chắc chăn không thể làm được, ít nhất là như vậy.
Rất nhanh, Lãnh Mạch đã đuổi theo, đi bên cạnh tôi, lạnh giọng châm chọc tôi: “Còn coi mình là anh hùng cơ đấy, thực ra là đồ ngốc, cũng không xem xem mình có năng lực gì, còn muốn cứu người, tôi thấy là em đi nộp mạng thì có”
Không quan tâm anh ta, anh ta mà bắt đầu châm chọc thì chả dừng nổi.
Sau khi đi qua hai dãy nhà, nhìn thấy hàng người cảnh sát Thư Chấn đang dừng ở phía trước không đi nữa, tôi chạy qua, đẩy đám người ra: “Xảy ra chuyện….gì….
Hai người cảnh sát chết trên đất, trên đất là một vũng máu lớn, còn cách họ chết…bụng bị mổ ra, nội tạng bên trong đều bị moi sạch, chỉ còn lại cái bụng trống rồng, giống như bị vật gì ăn vậy, vô cùng thảm, vô cùng kì dị.
Tôi che lại miệng, nhịn lại cơn buồn nôn đang dâng lên.
“Là ma đói” Sắc mặt Lãnh Mạch trâm xuống: “Đúng là tôi đoán không sai, có ma đói ở gân đây, trận pháp vân đang mở, cái lưới này vân đang bắt cá.”
Cái lưới này, vân đang bắt cá….
Chúng tôi bây giờ, chính là….cá ở trong lưới!
“Xảy ra chuyện gì!” Thư Chấn hỏi hai cảnh sát ngồi trên đất: ‘Không phải mấy cậu đi cùng nhau sao? Sao lại như thế này!”
Hai cảnh sát trẻ bị doạ tới ngu người, sắc mặt trăng bệch, trong đó có một người cứ läc đầu thều thào: “Không biết, không biết, tôi thật sự không biết…chúng tôi, chúng tôi, sau khi chúng tôi điêu tra một hộ gia đình, bọn họ ra ngoài trước, chúng tôi ra sau, sau khi họ ra thì chúng too nghe thấy tiếng hét thảm của bọn họ, chúng tôi chạy ra, thì đã thấy bọn họ biến thành thế này rồi, còn chưa tới một phút đồng hồ, bọn họ đã như vậy, đã, đã, đã…”
Quá mức kinh hãi, cảnh sát này cứ nói lắp mãi mới xong câu, ánh mặt một người khác thì ngây dại ra, ngồi trên đất không động đậy.
“Sợ cái gì! Sao vô dụng vậy hả!” Thư Chấn quát lớn.
Thanh âm chấn động màng nhĩ, hai cảnh sát kia lập tức bừng tỉnh, con ngươi tỉnh táo lại.
Một người trong đó nói với Thư Chấn: “Đội trưởng, thôn này thực sự có vấn đề!
Không phải chúng tôi mê tín đâu, thật đấy ạ! Đội trưởng, chăc chúng ta không phá được án này đâu, chúng ta mời thầy trừ tà đi!”
“Nói cái khỉ gì vậy!” Thư Chấn xách anh †a dậy, tát cho hai bạt tai, cảnh sát trẻ kia bị tát tới ngây ra, Thư Chấn nói với tất cả chúng tôi: “Nhớ kĩ cho tôi, trên vai các cậu đeo huy hiệu cảnh sát, trên vai các cậu gánh vác người dân! Gặp phải một chuyện trông có vẻ kì lạ, chúng ta liền coi là chuyện tâm linh sao?! Nếu tất cả mọi chuyện đều coi là tâm linh, đều đổ cho ma gây án, vậy thế giới còn trật tự hay không?! Chúng ta còn có uy tín hay không?! Như vậy, sao chúng ta lấy được lòng tin của người dân?!”
Nói thật, cảnh sát Thư Chấn này rất giỏi, từng câu từng chữ ông ấy nói ra đều vang vọng, đến cả tôi cũng bị lời của ông ấy dân dắt, tất cả sợ hãi cũng biến mất tăm, nếu không phải mắt tôi nhìn thấy ma, thì tôi sẽ càng bị lay chuyển bởi lời nói của ông ấy, càng tin phục ông ấy.
Nhưng ngoại trừ Lãnh Mạch ra, chỉ khoanh tay hừ lạnh: “Loài người mấy người, đúng là nông cạn: Dù sao Lãnh Mạch cũng không phải con người, góc độ nhìn nhận sẽ khác.