“Thanh Long, cậu đến rồi” Thao Thiết nhìn Thanh Long, cảm xúc giống như không hay biết đã bình ổn lại một chút.
“Con mẹ nó ông còn dám xuất hiện! Ông đây giết ông!” Tiếng rống rung trời của Thanh Long truyền ra.
Sau đó Thao Thiết vô cùng bình tĩnh nói một câu: “Không phải là cưỡng bức cậu thôi sao, cần gì phải kích động như thế?”
Cái gì? Thao Thiết mạnh hơn Thanh Long sao?
Đợi đãt Thao Thiết là nam, Thanh Long cũng là nam, Thao.
Thiết cưỡng bức Thanh Long, vậy…
“Bản tính hoang dâm của Long Tộc không chỉ biểu hiện trên người khác phái” Mộ Tu chậm rãi nói.
Khóe mắt tôi giật giật, Long Tộc hoang dâm, cũng hoang dâm quá mức rồi, ngay cả cùng giới tính cũng không buông tha?
Thanh Long ở không trung hóa thành một bóng dáng màu xanh xông về phía Thao Thiết, Thao Thiết giang hai tay ra không trốn tránh nghênh đón anh ta, đặc biệt như nghênh đón cô bé làm nũng. Nhưng mà Thanh Long là một người đàn ông anh tuấn cao tương đương Bạch Hổ, lúc nhào vào trong lòng Thao Thiết khỏi phải nói không được tự nhiên cỡ nào, xoay đánh nhau với Thao Thiết. Rõ ràng là Thao Thiết nhường anh †a, bị Thanh Long căn lên vai vài cái, cắn chảy máu Thao Thiết cũng không né tránh.
Tuy ở thời đại hiện giờ, gay cũng không phải là chuyện hiếm có gì, nhưng tôi vân cảm thấy vô cùng lúng túng.
“Chúng ta đều là Long Tộc thuần khiết nhất, cậu đúng là hạ miệng được với tôi, Thanh Long nhỏ bé.”
Thao Thiết nói.
“Cá chạch than đá! Con mẹ nó! Ông đây không đội trời chung với ông!” Thanh Long rống.
Cho dù thế nào nhìn cũng giống tình nhân nhỏ cãi nhau, Mộ Tu chống người muốn đứng dậy, nhưng phía sau có một bàn tay túm chặt tay tôi, kéo tôi đứng dậy.
Mộ Tu quay đầu lại, là Lãnh Mạch, anh phân nộ: “Tôi nói rồi, đừng thương tổn tới cơ thể cô ấy, kết quả ông làm thế nào?”
“Chiến đấu khó tránh khỏi sẽ bị thương, nếu như cậu không muốn nhìn thấy cô ấy bị thương, tự cậu lên đi. Đám người các cậu để một người phụ nữ xông về trước, không thấy mất mặt sao?” Mộ Tu nói xong, lại quay đầu liếc mắt nhìn đám Sỉ Mị, Chu Tước ở phía sau.
Cả người Lãnh Mạch đều vô cùng âm trầm.
“Ông nói chuyện cẩn thận một chút!” Si Mị khó chịu, kéo áo tôi: “Nếu có thể, người nào nỡ để cô ấy chiến đấu? Quan hệ giữa tôi và cô ấy không phải ông có thể hiểu mà chen chân, câm miệng của ông lại, ông đã là người mang tội nghiệt chết ngàn năm!” .
Từ trước tới nay Si Mi luôn độc miệng, lại không quen Mộ Tu, tất nhiên sẽ không cho đối phương mặt mũi.
Mộ Tu bị chọc trúng chô đau, năm lấy S¡ Mi: “Cậu có bản lĩnh lặp lại những lời vừa rồi lân nữa thử xem!”
“Đừng âm ïnữa” Tôi ở trong lòng khuyên Mộ Tu.
Lãnh Mạch tương đối bình tĩnh, gọi Hàn Vũ: “Hàn Vũ, nhanh chóng chữa trị vết thương cho cô ấy”
Hàn Vũ chạy từ phía sau tới, nói với tôi: “Cô bé, cô ngồi xuống đi, tôi tiêm dung dịch muối bổ sung thể lực cho cô”
Lúc này cãi nhau giữa Mộ Tu và Si Mị mới chấm dứt.
Bây giờ có Thanh Long bám lấy Thao Thiết, người nào biết được Thao Thiết có tới giết tôi lân nữa hay không.
Lúc tôi ngồi dưới đất truyên nước, Thao Thiết đi tới.
Lãnh Mạch và Sỉ Mi, cộng thêm Chu Tước đều chắn trước mặt tôi.
“Vương Thao Thiết, lần này để chúng tôi đấu với ông” Lãnh Mạch nói.
“Lãnh Mạch à, tuy xích băng của cậu rất thú vị, nhưng tôi không có hứng thú với cậu, không muốn chơi với cậu, tôi tìm cô bé kia”
Thanh Long từ phía sau túm lấy bả vai Thao Thiết: “Cô gái này là bạn của Bạch Hổ, cũng là bạn của chúng tôi, ông muốn đối phó cô ấy, thì bước qua thi thể chúng tôi trước”
Thao Thiết xuyên qua Lãnh Mạch nhìn tôi một cái, lúc này tóc dài của tôi đã biến thành màu đen, quyền chủ đạo không còn là của Mộ Tu nữa.