Vợ Của Vua Địa Ngục -Chồng Ma Của Em

Chương 802




Tôi ở giữa không trung, kiếm quyết mạnh nhất của nhà họ Tống đã hình thành, mang theo chiến khí. Lãnh Mạch ở phía dưới giảng co với Hồng Hồng. Trong núi tuyết, sức mạnh của anh vô cùng vô tận, xích băng không ngừng phóng tới quấn lấy Hồng Hồng. Sự kiên nhân của Hồng Hồng vốn đã không tốt, lại bị quấn lấy, dưới cơn bực dọc đã dùng trảm thi kiếm chém loạn xạ, hiển nhiên để lộ ra sơ hở. Tôi đã nhìn thấy rồi, nên dứt khoát chém kiếm quyết xuống.

Sự phối hợp giữa tôi và Lãnh Mạch là mạnh nhất, đại khái là vì tình yêu rất sâu đậm, cho nên vô cùng ăn ý, thời cơ và tốc độ đều vừa đúng lúc. Hồng Hồng không kịp tránh né, Kiếm Thần đâm thẳng vào chỗ hõm ở bả vai trái của cô ấy.

“Mẹ kiếp!” Hồng Hồng hét lớn một tiếng, toàn bộ hơi nước trong cơ thể của cô ấy phun mạnh ra, tay năm lấy Kiếm Thần của tôi bị cố định, muốn rút Kiếm Thần ra rồi né đi, nhưng Hồng Hồng nhanh hơn tôi, trảm thi kiếm đã bổ về phía tôi. Lãnh Mạch tới hô trợ, nhưng Hồng Hồng lại vô đôi cánh màu đỏ như máu thật lớn của mình, mang theo năng lượng to lớn trực tiếp đánh bay anh.

“Nhóc con!” Bạch Hổ xuất hiện, dùng bụng của mình chặn trảm thi kiếm của Hồng Hồng thay tôi.

Máu nhuộm bộ lông trắng muốt của Bạch Hổ thành màu đỏ tươi.

“Bạch Hổi” Tôi kêu to.

“Thần thú nho nhỏ này đúng là muốn chết!” Cô ấy nặn thủ quyết trong tay.

Tôi đột nhiên có dự cảm chẳng lành, vì để bảo vệ tính mạng, tôi chỉ đành vứt bỏ Kiếm Thần, buông tay, kéo lấy Bạch Hổ, mang theo anh ta, dùng chiến khí băn ngược ra sau. Bụng của Bạch Hổ rời khỏi trảm thi kiếm. Trảm thi kiếm đột nhiên biến to hơn. Nếu chậm một bước, và nếu trảm thi kiếm vân còn ở trong người của Bạch Hổ, thì anh ta chắc chăn sẽ chết không nghi ngờ gì nữa!

Tôi và Bạch Hổ ngã xuống từ giữa không trung, băng của Lạnh Mạch tiếp được chúng tôi, đưa chúng tôi vào trong lớp phòng thủ bên mình.

Tôi đặt Bạch Hổ xuống đất, trên tay toàn là máu của anh ta. Bụng của Bạch Hổ bị xuyên ra một lô thủng thật lớn. Cơ thể tôi run rẩy: “Bạch Hổ! Bạch Hổi Bạch Hổ, anh đừng làm tôi sợi”

“Tôi không sao đâu” Bạch Hổ ho ra một ngụm máu: “Thần Thú không dê chết như vậy đâu”

Tôi lau nước mät thật mạnh: “Anh là heo sao? Anh quên trên người tôi có giáp mềm tơ vàng sao? Giáp mềm tơ vàng có thể giúp tôi ngăn chặn sát thương một lần! Tôi sẽ không chết được, tại sao anh, tại sao anh lại tới cứu tôi…

“Thiết nghĩ mấy thứ lợi hại như giáp mềm tơ vàng này, phải để lại đến cuối cùng, biết chưa? Đừng quên cuối cùng, còn có một kẻ chủ mưu đang đợi cô giải quyết đấy” Bạch Hổ nói một cách yếu ớt.

Mũi tôi không ngừng chua xót, nghẹn ngào không nói thành lời.

Hàn Vũ và Lục Quy kịp lúc tới cứu.

“Cô Đồng không cần lo lắng đâu” Lục Quy nói với tôi: “Thể chất của thần thú chúng tôi khác với các cô, cho dù chịu vết thương chí mạng cũng có thể hồi phục rất nhanh. Hơn nữa Bạch Hổ đã uống nê hoàn của tôi, hiệu quả lại càng tốt hơn. Lúc trước Bạch Hổ và Thanh Long đánh nhau bị thương còn nặng hơn thế này nhiều, không sao cả đâu”

Nghe thấy Lục Quy nói như vậy, trái tìm của tôi cuối cùng cũng thả lỏng một chút, nhưng, bây giờ Bạch Hổ xem như đã mất đi sức chiến đấu rồi.

Còn cả Kiếm Thần của tôi nữa…

“Chỉ dựa vào thanh kiếm rẻ rách quái đản này, mà cũng muốn làm tôi bị thương sao? Đồng Đồng, cô đang năm mơ đấy sao?” Trong không trung truyền tới giọng nói của Hồng Hồng.

Tôi và Lãnh Mạch đồng thời nhìn qua.

Hồng Hồng đã rút Kiếm Thần ra, đồng thời nắm nó trong tay. Bả vai bị Kiếm Thần làm bị thương lúc trước đang khép lại. Trong mấy giây, vết thương của cô ấy đã hoàn toàn khỏi hẳn, ngay cả máu cũng chẳng rớt được xuống mấy giọt.

Đây là quỷ thần bất tử sao…

“Tôi xem cô đã mất thanh kiếm này rồi, còn lấy gì để đấu với tôi đây?” Hồng Hồng nói, hai tay năm thân kiếm rồi dùng sức bẻ một cái.

Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn dự tính xấu nhất, nếu Kiếm Thân gãy, trên cơ bản tôi đã bị phế, không còn khả năng chiến đấu với cô ấy nữa.

Nhưng điều khiến tất cả mọi người kinh ngạc, chính là khi Hồng Hồng định bẻ gấy Kiếm Thân, thì nó đột nhiên biến mất khỏi tay cô ấy!

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cô ấy kinh ngạc.

Tôi cũng hơi sửng sốt, trên tay đột nhiên có cảm giác lành lạnh, cúi đầu thì thấy Kiếm Thần đang ở trong tay phải của tôi! Ngoan ngoãn để tôi cầm nó!

“Đây..” Tôi giơ Kiếm Thần lên nhìn.

Trong Kiếm Thần xuất hiện vô số đôi mắt của những cô gái, còn có miệng đang hé ra, cười khanh khách đầy quỷ dị với tôi.

“Xem ra thanh kiếm này đã hoàn toàn ỷ lại vào em rồi” Lãnh Mạch nhíu mày: “Cũng không biết là tốt hay xấu nữa”

“Mặc kệ nói thế nào, thì bây giờ cũng tính là chuyện tốt, ít nhất có Kiếm Thần thì mới có thể đánh một trận với cô ta” Tôi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.