Sau khi nói xong, màn sương mù màu lục tán đi, Lăng Mộng cũng biến mất.
Tôi cũng không đuổi theo.
Không thiếu người mà tôi quen biết… là có ý gì vậy?
Ÿ là nói trong số những người mà tôi biết, có tín đồ của kẻ chủ mưu sao? Có mấy người?
“Nhóc con!” Giọng nói của Bạch Hổ cắt ngang suy nghĩ của tôi.
Tôi quay đầu lại, thấy mình đã trở lại thành phố vừa mới công hạ xong, bông tuyết vẫn còn đang bay trong không trung.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô có sao không?” Bạch Hổ xông tới.
Lãnh Mạch ở trong thành cũng nghe tiếng mà chạy tới, anh kéo tôi qua, kiểm tra xem tôi có bị thương hay không.
“Em không sao, sứ giả cầm đèn đó vẫn chưa thể làm em bị thương được. Tôi nói.
“Sứ giả cầm đèn? Đó là cái gì?” Bạch Hổ hỏi tôi.
“Lại tới nữa sao?” Lãnh Mạch híp mắt.
Tôi gật đầu, kể đại khái chuyện sứ giả cầm đèn cho Bạch Hổ, thuận tiện cũng nói đơn giản chuyện vừa rồi một lần.
“Kết giới sương mù màu lục sao?” Bạch Hổ nghi ngờ nói.
“Sao thế? Phát hiện ra vấn đề gì sao?” Tôi nhìn anh ta.
Sắc mặt của anh ta nặng nề: “Trên thế giới này, cho dù là người của Minh Giới hay là những dị nhân có khả năng khác cũng đều giống nhau, có rất ít người có thể mở được kết giới. Kết giới là một loại trận pháp đặc thù nào đó có thể bóp méo không gian. Ngoại trừ quỷ sai ra, thì chỉ có cường giả chí tôn chí cường mới có thể mở được kết giới. Sứ giả cầm đèn mà cô vừa mới nói đó, cũng không giống người mạnh mẽ gì cho lắm. Cho nên chỉ có một cách giải thích, đó là kẻ chủ mưu đó biết làm thế nào để tạo ra kết giới, cho nên đã truyền khả năng này cho sứ giả cầm đèn. Nếu là như vậy thì hỏng bét rồi.”
Tôi đã được trải nghiệm năng lực kết giới của quỷ sai, đó là hoàn toàn cô lập người ta trong hai thế giới.
Tôi cũng đã được thấy kết giới của Lãnh Mạch, kết giới của anh mạnh hơn, được xưng là lĩnh vực. Ở trong lĩnh vực đó, anh nói gì thì chính là cái đó, anh kêu người nào chết thì kẻ đó sẽ phải chết.
Nếu dựa theo suy đoán của Bạch Hổ, kẻ chủ mưu biết cách tạo ra kết giới, nếu như dưới trướng của anh †a có một trăm sứ giả cầm đèn, rồi một trăm sứ giả cầm đèn cùng mở kết giới cùng một lúc… vậy thế giới sẽ bị bọn họ bóp méo mất!
“Nhưng bây giờ xem ra, khả năng tạo ra kết giới cũng có hạn.” Lãnh Mạch nghĩ ngợi: “Những sứ giả cầm đèn trước đó cũng không có loại năng lực này”
Tôi đồng ý với cách nói của anh: “Khi Lăng Mộng đi, còn nói một câu khiến em rất để tâm. Cô ta nói, phần lớn tín đồ của Kẻ chủ mưu, có không ít người mà em quen biết ở trong đó. Nói cách khác, e rằng giữa chúng ta, có tín đồ của kẻ chủ mưu đang ẩn náu”
“Chuyện này cần phải chú ý, nhưng cũng không cần nghỉ thần nghi quỷ, nói không chừng đây chỉ là kế ly gián của bọn họ. Chúng ta cứ hành động theo kế hoạch ban đầu là được.” Anh đáp.
Tôi gật đầu: “Nhưng nói đến cũng thật kỳ lạ, sương mù màu lục đó rõ ràng là sương độc, nhưng em lại không hề có một chút phản ứng gì, cũng không trúng độc khi ở trong màn sương độc đó. Lễ nào bây giờ em là bách độc bất xâm rồi sao?”
Lãnh Mạch và Bạch Hổ đồng thời nhìn về phía tôi.
Bạch Hổ đảo trắng mắt: “Con nhóc nhà cô có phải bị ngu không đấy?”
“Hở?” Tôi khó hiểu.
“Chiến khí chính là thuốc giải độc tốt nhất. Bây giờ trong khắp cơ thể của cô có chiến khí. Chiến khí bảo vệ cô, thì cô còn trúng độc kiểu gì? Cô nói cho tôi biết xem, cô trúng độc kiểu gì? Hả?” Bạch Hổ nói một cách tức giận.
“,” Tôi thật sự không biết, nên hỏi cũng không được hay sao.
Nhưng, chiến khí đúng thật là một năng lực vô cùng lợi hại. Tôi còn phải cảm ơn Hải Ngạo và cả ông Chung Nhiễm nữa. Là bọn họ đã cho tôi một năng lực vừa có tiêm lực vô hạn, vừa vô cùng mạnh mẽ này!
Sau khi chuyện này qua đi, Bạch Hổ không dám sơ suất nữa. Ngoại trừ khi tôi đi vệ sinh ra, thì suốt toàn bộ quá trình anh ta đều để tôi ngồi trên người mình, không cho phép tôi xuống đất. Diệp Hàn lại cười nhạo.
tôi, nói lần này tôi lại càng không cần mang chân nữa, còn nói tôi chẳng có gì khác với người tàn phế cấp độ một.
Mẹ nói! Bây giờ tôi cực kỳ nghi ngờ Diệp Hàn chính là tín đồ của kẻ chủ mưul