Bởi vậy, những thành viên của tiểu đội đó đều biết, người ủng hộ sau lưng Đồng Sênh chính là Chí Tôn Vương. Bọn họ có không phục Đồng Sênh đến đâu, thì vân còn phải cân nhắc chuyện này nhiều lần.
Đồng Sênh rất thông minh, biết rõ dụng ý của Lãnh Mạch, nên gật đầu: “Con hiểu rồi, thưa vương, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao chol”
Ở trước mặt người khác, Đồng Sênh thậm chí còn thay đổi cả cách xưng hô, nếu đổi lại Tống Thiên Ngân, đoán chừng sẽ gọi Lãnh Mạch là anh Lãnh Mạch.
Đứa trẻ Đồng Sênh đó sau này nhất định sẽ thành người tài.
Lãnh Mạch lại dặn dò vài câu, rồi kêu thăng bé dân tiểu đội của mình rời đi thăm dò địa hình trước. Ngoài việc có được sự bảo vệ của Lãnh Mạch ra, thì còn có Quỷ sai đi theo, nên tôi cũng bớt lo lắng một chút.
Tống Tử Thanh cũng sắp trở về Băng Thành rồi, chỉ là lân này anh ấy không không tới tạm biệt tôi, cũng không quay đầu lại mà dân quân đội tiếp tục tiến về Băng Thành. Nhưng tôi biết, người lo lắng cho tôi nhất, chỉ sợ không ai hơn được Tống Tử Thanh. Anh ấy chỉ sợ tới nói lời tạm biệt với tôi thì sẽ luyến tiếc tôi, rồi mặc kệ tất cả mà đi cùng tôi. Không sao, đợi sau khi trận chiến giành thắng lợi, trở về lại dành cho anh ấy cái ôm thật bự là được!
Tôi cưỡi ngựa về đến bên người Lãnh Mạch. Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa xong, anh liếc mắt nhìn vê phía tôi: “Sắp phải đi rồi”
“Ừm! Được!” Tôi nhìn anh.
“Trên mặt anh có hoa sao? Em đang nhìn chăm chăm vào anh đấy”
“Không có” Tôi lắc đầu, vân nhìn anh: “Em phát hiện ra anh rất đẹp trai”
“Có phải em đã làm chuyện có lôi gì sau lưng anh rồi phải không?” Anh trừng mắt nhìn tôi.
Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Được rồi, chúng ta đi thôi, đánh giặc xong sớm một chút thì có thể trở về thế giới loài người sớm một chút, em nhớ thế giới của em rồi”
Lãnh Mạch hơi ngừng lại, vẻ mặt lập tức nặng nề hẳn đi, tôi không thể nào hiểu được Anh không nói gì với tôi, mà ra lệnh cho quân đội: “Xuất phát”
Trên con đường lớn này, quân đội của chúng tôi lại chia thành ba phần. Một phần đã được Si Mị dẫn di, phần của chúng tôi cũng tách ra từ phía tây. Phần còn lại thì được Tống Tử Thanh dẫn về Băng Thành. Lấy đường tuyến từ Băng Thành đến Lôi Thành làm trung tuyến, rồi chúng tôi chia ra.
Đội quân mà Lãnh Mạch dân dắt lần này sẽ tấn công vào thành phố phía tây.
Phía tây là khu vực phân bố quân đội chủ yếu của Lạc Nhu, có vài tòa thành rất kiên cố, cho nên Lãnh Mạch mới sắp xếp cho chúng tôi đi đến nơi này.
Đây là lần đầu tiên tôi được đi theo đội quân viên chinh của Lãnh Mạch theo đúng nghĩa, như thể tiến vào trong sách lịch sử cổ đại vậy. Những vị vua chỉnh chiến khắp nơi, quân đội gót sắt, lá cờ giương cao, hình dung thử xem, không phải chính là chúng tôi hay sao?
Mặt trời ngả về phía tây, sắc trời cũng dần tối lại.
Hôm nay, đội quân đã đánh hạ Lôi Thành nên có hơi mệt mỏi. Lãnh Mạch cũng không yêu cầu đội quân đi bao nhiêu đường, mà cho đội quân dừng lại nghỉ ngơi trong rừng cây.
Tôi cũng lập tức nhảy xuống, hoạt động cái eo.
Trước đó có trinh sát trở về báo cáo với anh, nói phía trước có một thôn trang nhỏ, có thể tới mua lương thực chống rét.
Lãnh Mạch quay người lại, dặn: “Đường Khinh, Đường Dịch, dân theo vài binh sĩ của quân đoàn Huyết Đồng đi mua gạo, mì, cháo và thịt đi”
“Rõ, thưa vương.” Đường Khinh và Đường Dịch đứng dậy.
“Tôi cũng đi cùng!” Tôi đi tới.
Lãnh Mạch liếc mắt nhìn tôi: “Em chắc chắn em có thể đi được sao?”
“Chỉ là một thôn xóm nhỏ mà thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu. Bây giờ em đã không còn yếu đuối như vậy nữa rồi. Em muốn đi xem thử mình muốn ăn gì” Tôi mạo hiểm cầu xin anh với đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Lãnh Mạch không thể chống lại được dáng vẻ này của tôi, nên phất tay: “Chuẩn”
Tôi lén làm mặt quỷ với Đường Khinh và Đường Dịch, chọc cười cả mấy binh sĩ ở xung quanh.
Tôi, Đường Khinh, Đường Dịch, dân theo sáu binh sĩ của quân đội Huyết Đồng, cầm tiên rồi chuẩn bị rời đi.
“Diệp Hàn, cậu cũng đi theo đi” Lãnh Mạch vân lo cho tôi, nên lại gọi Diệp Hàn tới.