Vợ Của Vua Địa Ngục -Chồng Ma Của Em

Chương 743




Lưu Nguyệt bất lực lắc đầu ngán ngẩm: “Phải rồi, cả thanh kiếm thần kia nữa. Tôi không nghiền cứu nhiều vê kiếm nhưng mà cô phải cẩn thận lời nói của nó”

Nhắc đến kiếm thần là tôi lại nhớ đến Lưu Nguyệt suýt bị tôi chém: “Xin lôi Lưu Nguyệt, tôi…

“Chúng ta không phải xin lôi làm gì, tôi không hiểu cô là người thế nào đâu? Lúc cô chĩa kiếm vào tôi là tôi biết đó không phải cô rồi” Lưu Nguyệt vỗ nhẹ mặt tôi: “Đồng Đồng mà tôi biết quý trọng bạn bè, thà bị thương cũng không bao giờ để bạn bè bị thương nhỉ?”

Lưu Nguyệt là cô gái lương thiện nhất trên đời, tôi cay mũi, khụt khit bảo: “Lưu Nguyệt tôi yêu cô.”

“Thế còn anh” Lãnh Mạch bên cạnh hỏi.

Tôi buồn cười chết thôi, năm tay Lưu Nguyệt mặc kệ anh: “Cô ở lại nói chuyện một lát với tôi về chuyện liên quan đến mang thai đi. Tôi không biết gì cả, không cả biết mang thai bao lâu nữa nên cần biết thêm kiến thức ở mặt này”

Lưu Nguyệt nghĩ ngợi và gật đầu:“Thế mờ hai anh đàn ông ra ngoài, các cô gái cần nói chuyện thâm kín.”

“Đó cũng là con tôi, tôi có thể ở lại nghe để chú ý”

Lãnh Mạch nói.

“Có một số cái anh không được nghe.” Lưu Nguyệt từ chối.

Lãnh Mạch vân muốn nói gì đó nhưng Lưu Nguyệt đã lườm: “Anh có muốn vợ anh mang thai khoẻ mạnh không?”

Lãnh Mạch nuốt lời định nói xuống, ngoan ngoãn ra ngoài với Lục Quy. Trước khi đóng cửa còn nói buôn buồn: “Có gì gọi to”

Tôi hâm mộ Lưu Nguyệt chết mất: “Trời ơi cô trị được cả Lãnh Mạch luôn, Lưu Nguyệt ơi tôi bái phục cô chết mất!”

“Ai bảo tôi là bác sĩ nắm sự sống và cái chết trong tay chứ” Lưu Nguyệt nháy mắt rồi ngồi xuống bên giường.

Cô ấy bảo tôi đã mang thai được gần một tháng, tính ngày thì tôi trải qua thiên lôi kiếp cũng gân một tháng, đúng là tôi đã có thai sau khi thay máu. Nhưng tôi không có các triệu chứng như buồn nôn, Lưu Nguyệt bảo mọi mặt trong cơ thể tôi đều tốt sau khi thay máu. Lần này chảy nhiều máu thế mà vân giữ được con là vô cùng đáng ngạc nhiên. Đứa bé này đại nạn không chết chắc chăn tương lai sẽ trở thành nhân vật lợi hại Tôi sờ cái bụng phẳng vần chưa gồ, hơi buồn: “Nhưng đang là thời kỳ chiến tranh loạn lạc, boss bí mật vân chưa xuất hiện không biết là tốt hay là xấu với đứa bé nữa, haizz.”

“Lo gì mà lo, chúng ta vân còn nhiều người vậy mà, cứ thuận theo tự nhiên là được” Lưu Nguyệt khuyên tôi.

Đúng vậy, cứ thuận theo tự nhiên đi…

“Cô muốn con trai hay con gái” Cô ấy lại hỏi tôi Con trai hay con gái ư…

“Con nào cũng được, đây là con của tôi và Lãnh Mạch trai hay gái tôi thích cả” Tôi cười: “Chắc là Lãnh Mạch thích con gái hơn vì anh ấy bảo con trai làm anh ấy ghen mà anh ấy không làm gì được nó”

“Nếu là con gái vậy cô để con học y với tôi y, được chứ” Lưu Nguyệt nhìn tôi.

“Được chứ! Được thế còn gì bằng!” Mắt tôi toả sáng: “Nhưng chẳng phải tộc Dược Sư các cô chỉ truyên cho người nhà à?”

“Cô không thấy chúng ta là người nhà à?” Lưu Nguyệt nghiêng đầu cười với tôi.

Ý của Lưu Nguyệt là cô ấy và tôi thân như chị em lại còn không phải người một nhà à?

Tôi cảm động dịch người lại gân đầu người ôm Lưu Nguyệt: “Đúng, chúng ta là người một nhà! Con gái của tôi sẽ là con gái cô, chuyện học y giao cả cho cô.”

Lưu Nguyệt ôm tôi, trêu: “Tuyến nước mắt của cô ghê lắm, thế nên sinh con trai là tôi không cần quan tâm rồi.”

“Sinh con trai vậy chăc chăn Lãnh Mạch sẽ dạy dô nó, tôi cũng không cần quan tâm” Nghĩ đến việc sinh con của tôi và Lãnh Mạch là tôi vân rất xúc động.

“Cô đúng thật là..” Lưu Nguyệt dí đầu tôi Tôi nhìn Lưu Nguyệt rồi lại ôm cô ấy.

“Sao thế?” Lưu Nguyệt hỏi tôi.

“Tôi sợ lắm, nếu muộn chút thôi, nếu như cô bị..”

Tôi không dám nói tiếp, nếu tôi nhìn thấy xác của Lưu Nguyệt ở đài phong ấn vậy tôi sẽ điên mất, Dạ Minh cũng sẽ cuồng loạn và chắc là tôi cũng sẽ giống Dạ Minh mất. Tôi không dám tưởng tượng nếu mất cô gái vẫn luôn đứng phía sau bảo vệ chúng tôi này…

“Tôi vân ở đây mà cô đừng nghĩ nhiều nữa. Người quá lo lăng tỉnh thần mới rất áp lực mới cho oan hôn trong kiếm thần có cơ hội tấn công. Nếu cô cần sử dụng kiếm thần vậy nghe tôi bình tĩnh lại, nghỉ ngơi cho khoẻ. Rồi oan hồn cũng không thể khống chế được Đồng Đồng mạnh mẽ của tôi đâu, đúng không?” Lưu Nguyệt vô lưng tôi nói.

Đúng thế, tôi đã thề răng tôi phải mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn nữa, mạnh đến mức bảo vệ được bạn tôi, người tôi yêu vậy thì tôi mới không mất họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.