Vợ Của Vua Địa Ngục -Chồng Ma Của Em

Chương 741




Tôi gục mặt xuống gối khóc thút thít, Lãnh Mạch rất không chịu được tôi thế này, anh quát tôi: “Nhóc con anh cảnh cáo em đừng khóc nữa, em còn khóc nữa anh sẽ khóc cùng eml”

Giây trước tôi còn đang khó chịu vô cùng, giây sau đã bị anh làm cho phì cười, ngẩng lên nhìn anh mà lô mũi thổi bong bóng.

Anh bất lực ra mặt kéo tôi lại, rút khăn giấy lau nước mũi cho tôi: “Nuôi vợ mà sao như nuôi con gái thế này”

Tôi rít nước mũi buồn cười về anh: “Anh cầm thú thế, cả con gái cũng không tha. Không ngờ anh thích cả thể loại đó đấy?”

“Một số cô gái vô cùng hưởng thụ dưới cơ thể người cầm thú thì nên gọi là gì?” Lãnh Mạch nhướng mày.

Tôi mếu máo, đúng là không xấu xa được như anh, không trêu Lãnh Mạch được.

Ồn ào một lúc, tâm trạng tôi cũng ổn hơn lại hỏi Lãnh Mạch tình hình hiện giờ.

Lãnh Mạch bảo rằng hiện giờ chúng tôi đang ở trong một cái thôn gân thành Minh Vương. Tôi mới hôn mê vài tiếng nên cả đội chưa kịp rút lui. Tôi hỏi anh có †ìm được tộc Dược Sư hay không, Lãnh Mạch bảo ban đầu có tìm thấy nhóm nhỏ của tộc Dược Sư do thống lĩnh Lương U đang điều tra bên ngoài. Chúng tôi chỉ ở lại một chốc rồi phải đi ngay, vì Lãnh Mạch và Dạ Minh chia nhau ra nên chưa biết tình hình của Dạ Minh.

“Thế còn kiếm thần?” Tôi lại hỏi, thanh kiếm này làm tôi rất rối Lãnh Mạch chỉ ra góc cửa, kiếm thân đang năm yên ở trong vỏ kiếm dựa tường. Nhìn kiếm thần bây giờ không hề bắt mắt, chỉ tôi biết một khi cầm thanh kiếm thần đó là cần nhiều tin tưởng và trái tim kiên cường mạnh mẽ mới chống đỡ được không bị oan hồn ở trong nó khống chế.

“Thanh kiếm này có quá nhiều oan hồn, oan hồn của những cô gái đã chết không được yên nghỉ, không thể thanh lọc kiếm thần nên sử dụng kiếm vô cùng nguy hiểm. Mà nguy hiểm nhất là với em nên tạm thời anh sẽ không cho phép em dùng thanh kiếm này”

Lãnh Mạch nói với tôi.

Tôi cúi gầm mặt thở dài: “Hiện giờ kiếm trảm thi cũng ở trong tay Tống Lăng Phong, rõ ràng đã có cơ hội cướp kiếm trảm thi từ tay Hồng Hồng ở trong chủ điện Vương Thành, tự nhiên lại xuất hiện bốn kẻ bịt mặt chặn đường em. Mà không biết bốn kẻ bịt mặt đó từ đâu đến”

“Anh đã cho điều tra, đó là thuộc hạ của kẻ âm mưu: Đúng như tôi đoán…

Trước tôi có đoán chẳng qua tôi không chứng minh được thôi.

“Bây giờ kẻ âm mưu đã xem em như cái định trong mắt, anh đoán trước đây chúng định lợi dụng em làm việc cho chúng nhưng em lại trở thành räc rối lớn ngoài dự đoán, nên giờ chúng định giết người diệt khẩu” Nói đến đây Lãnh Mạch nghỉ một chút, ánh mắt nhìn tôi bỗng sâu hơn: “Thế nên từ giờ anh sẽ đưa em theo bất cứ lúc nào không rời một phút.”

Sao tôi muốn xa anh được, tôi cười gật đầu: “Được ạ, chỉ cần anh và em phối hợp với nhau thì kẻ âm mưu có đến cũng không đối phó được chúng ta”

“Giờ em biết anh lợi hại rồi à nhóc con?”

“Em có bảo anh lợi hại đâu, em đang bảo là anh và em phối hợp mới vô địch thiên hạ được chưa?” Tôi ngước căm.

Lãnh Mạch nheo mất cúi mặt định hôn tôi.

“Đợi đãt” Tôi né anh.

Anh trừng tôi rất không hài lòng.

“Cái đó.. Tôi hơi xấu hổ: “tạm thời bỏ qua đang ở thôn, vấn đề quan trọng là, ặc, hiện giờ em… đang có thai nên anh… khụ, không được chạm vào em.”

Lãnh Mạch sững người rồi đến phải cưỡi khẽ: “Anh chỉ muốn hôn em thôi mà em nghĩ đi đâu thế? Nhóc con này, anh phát hiện não em tưởng tượng hơi nhiều, hay là thật ra em muốn làm cái đó với anh…”

“Em không muốn!” Tôi ngượng chết mất, bật dậy bịt miệng anh: “Em sợ anh bùng phát thú tính thôi!”

“Anh rất muốn bùng phát thú tính” Lãnh Mạch lẩm bẩm trong bàn tay tôi: “Có thai cũng có cái không tốt, đợi lát nữa anh hỏi Lục Quy xem bao giờ mới sinh hoạt vợ chồng được.”

Tôi ngượng chín mặt, xô anh: “Anh ra ngoài đi em phải thay đồ!”

Lãnh Mạch cũng rất muốn đi tìm Lục Quy nên đi ra ngoài luôn chứ không giùng giằng với tôi nữa.

Tôi vò đầu, lần đầu mang thai tôi không biết gì hết, thật ra tôi cũng không biết mang thai bao lâu mới được sinh hoả vợ chồng.

Tôi lo lắng tình hình ở ngoài, thay đồ xong là ra khỏi cửa, lúc mở cửa tôi bỗng nhìn thanh kiếm dựa tường.

Vô số đôi mắt bỗng xuất hiện!

“Có muốn mạnh hơn nữa không?”

Những câu nói đầu độc của những cô gái đã chết lại vang lên trong đầu tôi!

Tôi ngây người, bông nhiên cảm thấy vô cùng buồn nôn và rồi cảm thấy có chất lỏng chảy dọc theo chân.

Tôi nhìn xuống và thấy có máu chảy ra từ trong ống quần.

Chảy máu? Bên dưới chảy máu?

Con tôi?

PhịchI Tôi không chịu nổi ngã phịch ra đất.

Cửa bị mở toang, Lãnh Mạch là người đầu tiên xông vào sau khi nghe thấy tiếng động. Thấy tôi ngã ra đất mà mặt đất lại nhiều máu đến thế là anh tái mét mặt vội vàng bế tôi: “Nhóc conl!”

“Con..” Tôi nghẹn họng, lồng ngực như có tảng đá đè nặng làm tôi khó thở.

Lãnh Mạch hãi hùng bế tôi vào phòng, vừa bế vừa hét với binh lính ở ngoài: “Gọi Lục Quy và Lưu Nguyệt đến ngay!”

Tôi được Lãnh Mạch đặt xuống giường nhưng tôi vân cảm thấy có một số đôi mắt ở kiếm thần đang cười xấu xa quỷ quái với tôi.

“Cố lên nhóc con” Anh là Chí Tôn Vương không sợ trời không sợ đất, không hiểu sao giờ này lại sợ hãi chỉ biết nằm chặt tay tôi.

Tôi nghĩ bụng lân này xong rồi, chảy nhiêu máu thế chắc chắn con tôi không còn rồi.

Từ sau khi tôi nhập ma, những ánh mät đó luôn luôn đuổi theo tôi bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào. Không làm tôi bị thương được thì họ làm con tôi bị thương.

Oán niệm ngút ngàn như thế chắc chăn con tôi chịu không nổi…

Con tôi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.