Vợ Của Vua Địa Ngục -Chồng Ma Của Em

Chương 731: Kinh khủng không nỡ nhìn




Đập vào mắt là cảnh tượng kinh khủng không nỡ nhìn Lưu Nguyệt cũng không nhịn được chạy ra ngoài nôn thốc Tôi cũng sẽ nôn nếu chưa tham gia lễ rửa tội chiến tranh.

Căn phòng trước mắt rất nhỏ nhưng lại hệt như một cái lò sát sinh.

Đài phong ấn chế tạo kiếm thần đặt sát tường ở bên trong cùng. Thịt người, máu me vương vãi khäp nơi. Có cả những bộ óc chưa kịp xử lý trăng cả góc phòng, thịt người bị băm vứt ở cạnh đài phong ấn, vài ba cánh tay vứt ở trong đài phong ấn, cánh tay duõi dài, ngón tay đứt đôi nhìn thấy cả gân xanh trên mu bàn tay.

Mùi máu tanh cực kỳ lộn ruột, tôi cảm thấy không khí hít vào cũng toàn mùi máu. Tôi không dám hít sâu, chỉ biết hít từng hơi nhỏ. Góc tường có vứt quần áo bừa bãi không biết là của những ai. Có mấy con ngươi bị bàn chân con người dẫm bẹp dính ra đất như lòng trứng…

Tôi ngẩng mặt nhìn trần nhà để dặn sự ghê tởm trong lòng. Nhưng trên trần nhà lại đang treo năm, sáu cái đầu người đung đưa. Đa số đầu người đều không có mắt, tròng mắt chỉ là hai cái lô rồng. Miệng ngoác †o, lưỡi và răng bị móc sạch. Chắc chắn đã chịu cực hình tàn khốc trước khi chết.

Tôi đã gặp rất nhiều con quỷ với hình dạng khủng khiếp nhưng vân không chịu nổi cảnh trong phòng. Tôi lùi về sau nhăm mắt lại cố đè nén cảm giác buồn nôn.

E là chỉ có Lạc Nhu mới thực hiện được cái việc độc ác tàn bạo thế này.

Cổ trùng đưa chúng tôi đến đây vậy sợ răng Tống Mộc Âm cô ấy… cũng lành ít dữ nhiều.

Sau khi nôn xong Lưu Nguyệt chấn chỉnh lại tinh thần mới quay vào, cô ấy đứng ở cửa phòng: “Cô thay đổi nhiều quá đấy Đồng Đồng, tôi nhớ trước đây cô nhìn thấy một cái xác không trọn vẹn thôi đã không chịu được rồi mà giờ thì… nhìn những thứ này… lại..” Cô ấy lại buồn nôn không nói được tiếp nữa.

“Cô đừng cố quá, trong khi cô bị giam chúng tôi đã đánh rất nhiều trận chiến. Người chết trong chiến tranh nhiều hơn ở đây mà chết cũng thảm hơn nhiều. Chắc do ngửi nhiều mùi máu trên chiến trường rồi nên giờ mới miên dịch mạnh hơn chút” Tôi nhếch môi tự giêu: “Nếu có thể, tôi vân muốn quay lại ngửi nhiều mùi máu hơn”

Ít nhất thì lúc đó mình vân còn đơn thuần.

Lưu Nguyệt xua tay: “Bỏ qua cái đó đi. Cổ trùng dừng lại ở trong đống quần áo kia chứng tỏ trong đống quần áo đó có quần áo của Tống Mộc Âm. Cô vào trong xem có xác của Tống Mộc Âm không đi”

Tôi gật đầu đi vào trong phòng.

Sàn nhà dấp dính, tôi đứng trước đống quần áo toàn là máu đó mà không phân biệt được kiểu dáng ban đầu. Lưu Nguyệt đã miêu tả qua quần áo Tống Mộc Âm mặc trước khi đi cho tôi, nhưng nhuốm nhiều máu thế này tôi có phân biệt mãi cũng không nhận ra được…

“Cô gọi dì Tống vào đây giúp đi Lưu Nguyệt” Tôi cũng hết cách.

Dì Tống bị Lưu Nguyệt kéo vào, chớm thấy cảnh trong phòng đã suýt ngất xỉu.

“Dì đừng ngất vội, dì vào đây nhìn xem có thấy không” Tôi nghiêm trọng.

Nghe thấy có thể con gái đã chết, dì bỏ qua tất cả xông ngay vào kéo tôi ra bổ lục tục đống quần áo lên: “Mộc Âm? Sao Mộc Âm có chuyện gì được? Sao Mộc Âm có chuyện gì được!”

Tôi lùi sang bên không biết nên nói gì.

Ngày còn ở nhà họ Tống tôi cũng có duyên gặp Tống Mộc Âm một lần. Cô gái ấy rất trong sáng, trưởng thành dày dặn kinh nghiệm sống, mang lại cảm giác rất thoải mái. Tôi nhớ hình như cô ấy hơi thích Tống Tử Thanh, Tống Thiên Nhân ở lại vào cô ấy vô cùng. Cô ấy cũng được xem như là người sạch sẽ nhất trong nhà họ Tống đó chứ.

Nếu có chuyện không may thật, tôi không biết nên nói với Tống Thiên Ngân thế nào.

Mong là…

Nhưng tôi càng không mong điều gì thì những điều đó lại xảy ra hết lần này đến lần khác.

Dì Tống gào khóc đau đớn làm tôi bừng tĩnh, Lưu Nguyệt cũng chặt vào đứng ở sau cùng tôi.

“Không thể nào, không thể nào, không thể nào có chuyện đó được! Mộc Âm con bé, Mộc Âm con bé…

Sao lại vậy được!” Dì Tống run rẩy cả người cầm một bộ quần áo nhuốm máu đỏ.

“Quần áo đã nhuốm màu như vậy thế thì Tống Mộc Âm cô ấy…

“ÁI” Tự nhiên dì Tống hét to.

Tôi và Lưu Nguyệt bị bà ta làm cho sợ chết khiếp và cũng ngẩng đầu lên nhìn theo dì Tống.

Dì Tống đang nhìn chăm chằm một cái đầu treo trên tân nhà. Cái đầu đó vân đang nhỏ máu, chắc là mới bị chặt. Đầu này nhỏ hơn những cái đầu khác, không có tròng mặt, lưỡi răng cũng không có những vân nhận ra được đây là đầu một cô gái.

Phịch!

Dì Tống ngã ra đất.

“Dì ơi” Tôi chạy lại đỡ bà ta.

Lưu Nguyệt cũng chạy đến bóp nhân trung của dì Tống: “Bà ta ngất”

“Có vẻ như cái đầu này là của Tống Mộc Âm rồi”

Tôi cũng rất nặng lòng. Lạc Nhu… lại thêm một món nợ máu nữal “Mẹ sẽ không nhận nhầm con chứ không bà ta sẽ không phản ứng mạnh vậy” Lưu Nguyệt nói: “Không ngờ chúng ta đến muộn một bước. Buồn quá, cô gái đó rất tốt bụng, tốt hơn nhiều bậc cha chú ở nhà họ Tống này”

“Nếu Tống Thiên Ngân nhận được tin không biết sẽ làm chuyện gì nữa, haizz” Tôi ôm ngực không thoải mái lắm: “Lạc Nhu làm quá nhiều chuyện ác, nợ chúng †a quá nhiều máu. Dù có chém cô ta thành trăm mảnh cũng không quá đáng!”

“Chúng ta nhất định sẽ chém cô ta thành trăm mảnh!” Lưu Nguyệt nói.

Tôi gật mạnh đầu.

Dì Tống đã tỉnh lại, đôi mắt đờ đẫn trông như già thêm rất nhiêu. Bà ta níu áo tôi: “Mộc Âm, Mộc Âm, Mộc Âm, Mộc Âm của dì, Mộc Âm của dì đâu?” Các cháu nói cho dì biết đó không phải sự thật đi! Đó không phải sự thật đi mài”

“Dì bớt đau lòng..” Tôi nhìn bà ta, chúng tôi cũng rất khó chịu chỉ biết khuyên nhủ bằng lời.

“Không thể nào! Mộc Âm của mẹ!” Dì Tống sửng cồ nhảy lên với cái đầu trên trân. Bà ta muốn lấy cái đầu xuống nhưng mãi mà không lấy xuống được. Tôi không nỡ nhìn đành cắt khí băng qua sợi dây, cái đầu rơi xuống đất.

Dì Tống ôm cái đầu, xoa đi xoa lại cái đầu và rồi vân phải chấp nhận sự thật. Bà ta ngã ngồi ra đất ngờ nghệch: “Mộc Âm..”

Tôi thấy dì như thế cũng khó chịu vô cùng.

Lưu Nguyệt chọc tôi: “Cô đi tìm kiếm thần đi để tôi an ủi bà ta cho. Chỗ này không ở lâu được”

Tôi gật đầu đi qua dì Tống lại gần đài phong ấn.

Cả căn phòng xác chết mà đài phong ấn lại ở đây, chắc chắn kiếm thân ở chô này!

Tôi đứng bên đài phong ấn và nhìn vào bền trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.