Vợ Của Vua Địa Ngục -Chồng Ma Của Em

Chương 727: Tôi phải giữ lại




“Dì đừng lo lăng, trong chúng ta đây Lưu Nguyệt cũng phù hợp với yêu cầu cô nói mà cô ấy còn mạnh hơn Tống Mộc Âm nữa. Tại sao Tống Lăng Phong không chọn Lưu Nguyệt?” Tôi hỏi Tự nhiên Lưu Nguyệt đẳng hãng, mặt đỏ bừng xấu hổ Tôi thäc mắc nhìn cô ấy.

Lưu Nguyệt cúi găm mặt không nói năng gì.

“Cô ấy à, con nhỏ chết tiệt này ngủ với tôi lâu rồi, không hợp yêu cầu” Dạ Minh lại là người nói với chúng tôi.

Mặt Lưu Nguyệt đen sì lấy một con cổ trùng trong túi ra nhét vào trong áo Dạ Minh khi anh ta chưa kịp định hình.

Dạ Minh cười bò ra đất như bị điểm huyệt cười.

Vừa cười vừa gào với Lưu Nguyệt: “Con nhỏ chết tiệt em làm gì ông!”

“Ai bảo anh lưu manh! Ai bảo anh mạnh mồm! Cho.

anh cười sái quai hàm đấy!” Lưu Nguyệt đỏ bừng mặt giận dữ.

Tôi nuốt ực nước miếng, Lưu Nguyệt biết dùng cổ trùng vân rất đáng sợ ở mặt khác.

“May mà em không dám làm vậy với anh” Lãnh Mạch đứng sau tôi nói bâng quơ.

Bên kia là Lưu Nguyệt trị Dạ Minh, bên tôi trái ngược hoàn toàn, tôi bị Lãnh Mạch trị, chẹp.

“Dì xin các cháu, các cháu mau đi cứu Mộc Âm với!” Bà ta lại khóc.

Tôi hơn buồn: “Vấn đề giờ là chúng cháu phải cứu Tống Mộc Âm kiểu gì? Chúng cháu không cả biết cô ấy bị đưa đi đâu nữa”

“Tôi biết” Lưu Nguyệt cứu tỉnh lại lên sàn: “Tôi đã dùng vài thủ thuật nhỏ rắc thuốc theo dõi vào quân áo Tống Mộc Âm trước khi cô ta bị đưa đi. Bột này không mùi không màu với con người, dù có mạnh đến đâu cũng không ngửi thấy nhưng đó là mùi rất gay mũi với cổ trùng. Chỉ cần ìm thấy balo của tôi là có thể tìm thấy Tống Mộc Âm băng cổ trùng”

Lãnh Mạch kéo tôi ra sau anh.

“Anh làm gì thế?” Tôi hỏi anh.

“Không cho phép em qua lại với Lưu Nguyệt nữa.”

Anh nói “Tại sao?”

“Sợ em học vớ học vẩn như cô ta” Lãnh Mạch sâm mặt.

Tôi ngây người nhìn Dạ Minh cười bò dưới đất xin Lưu Nguyệt tha là hiểu ý của Lãnh Mạch…

Anh sợ Lưu Nguyệt dạy tôi cổ thuật rồi phạt anh đây mà, ha ha hai “Ái chà, có vẻ như em phải xin Lưu Nguyệt dạy em vài thứ rồi” Tôi cố tình nói thế.

Lãnh Mạch trừng mắt dữ dăn.

Cô Tống khóc hỏi Lưu Nguyệt phải làm sao để tìm thấy balo của cô ấy. Lưu Nguyệt bảo balo của cô ấy bị vứt ở trong thuỷ lao khi bị bắt. Cô ấy đã giấu balo bằng cổ thuật nguy trạng, không ai phát hiện nó. Chỉ cần chúng tôi vào thuỷ lao lấy balo là tìm được Tống Mộc Âm ngay.

“Giờ chúng ta chia thành hai nhóm” Lãnh Mạch phân tích: “Không biết khi nào Lạc Nhu và Tống Lăng Phong về, chúng ta cân phải đưa những người nhà họ Tống này đi. Cách nhanh nhất đó là tập hợp với tộc Dược Sư bên ngoài, chuyển người nhà họ Tống cho tộc Dược Sư”

Chúng tôi đồng ý nhưng vấn đề chia nhóm thì…

Trâm ngâm một lúc, Lãnh Mạch nói tiếp: “Như vậy đi, Dạ Minh và Lưu Nguyệt đi lấy balo. Tôi và nhóc con sẽ đưa người nhà họ Tống đi. Sau đó tôi và nhóc con sẽ tập hợp với hai người ở thuỷ lao.”

Tất cả mọi người đều đồng ý với chia nhóm này.

Dù người nhà họ Tống có sa sút cỡ nào thì đây vân là căn cơ cuối cùng của nhà họ Tống. Người nhà họ Tống tập trung trang lại, hơn hai mươi người nhà họ ‘Tống di chuyển đến bên Lãnh Mạch.

Dì Tống kéo tay tôi khóc lóc xin tôi phải cứu Tống Mộc Âm cho bằng được.

Mặc dù Tống Mộc Âm không tiếp xúc nhiều với tôi, cô ấy cũng không quái đản hay gì. Nhưng cô ấy là chị gái Tống Thiên Ngân cũng là chị họ tôi. Tôi không thể không lo cho tính mạng họ hàng được.

“Dì yên tâm đi ạ, chúng cháu sẽ cứu được Tống Mộc Âm” Tôi năm tay dì hứa với dì.

Lãnh Mạch đang nói chuyện với Dạ Minh.

Lưu Nguyệt và tôi đi đến.

Chúng tôi đang chuẩn bị đi mà tự nhiên mặt đất chỗ chúng tôi nổ mạnh.

Mặt đất chia thành hai phần, tất cả mọi người không kịp chuẩn bị. Tôi, dì và Lưu Nguyệt bị văng sang một bên. Lãnh Mạch, Dạ Minh và người nhà họ Tống bị văng sang một bên. Mặt đất xuất hiện một hố lớn có khi đen bốc ra ngoài liên tục “Ta biết ngay chúng bay sẽ đến mà” Giọng Tống Lăng Phong vọng ra từ khí đen.

Và rồi Lạc Nhu cũng xuất hiện.

Gay rồi, họ về đúng lúc quá.

“Ở chủ điện bọn ta mà dám làm càn làm quấy?

Chán sống!” Lạc Nhu nói.

“Chủ điện của Minh Vương có rất nhiều cơ quan, đánh ở đây không có lợi cho chúng ta huống hồ có nhiều người bình thường thế này nữa. Mau quyết định đi Lãnh Mạch!” Dạ Minh nói với Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch nhìn tôi Tôi cũng đang nhìn anh đợi quyết định của anh Lãnh Mạch im lặng vài giây và hạ quyết tâm: “Nhóc con anh cần em giúp. Em giữ chân chúng, Dạ Minh, cậu đưa người nhà họ Tống đi trước!”

“Được!” Tôi và Dạ Minh cùng nói.

“Định đi? Mơ hão!” Lạc Nhu lao vào chúng tôi.

Tôi và Lãnh Mạch cùng ra đòn tấn công Lạc Nhu.

“Cô không địch được cô ta đâu Đồng Đồng!” Lưu Nguyệt sau lưng tôi nói.

Yên tâm đi Lưu Nguyệt, tôi đánh thăng được cô ta.

Tôi nói thâm trọng bụng và rồi kiếm băng xuất hiện trong tay.

Tống Lăng Phong đuổi theo bị Lãnh Mạch chặn giữa đường và đang đánh nhau với Lãnh Mạch.

Tôi đuổi kịp Lạc Nhu, nhấc cao kiếm băng ở đăng sau Lạc Nhu và bổ kiếm băng bọc chiến khí không thể khinh thường vào Lạc Nhu.

Lạc Nhu né tránh, không dám cứng đối cứng đỡ đòn của tôi.

Cùng lúc đó Tống Lăng Phong cũng né được đòn tấn công của Lãnh Mạch.

Nhân lúc rảnh tay, Dạ Minh dân người nhà họ Tống rời khỏi đây.

Tôi và Lãnh Mạch chia mỗi người một bên.

“Bi đi, anh ở lại giữ chân họ.” Lãnh Mạch nói với tôi.

“Không” Nhưng tôi từ chối: “Một trong hai họ trọng thương rồi em mới đi với Lưu Nguyệt”

Lãnh Mạch quát tôi: “Em đang mang thai! Anh bảo em đi ngay bây giờ!”

“Nhưng em vân muốn chiến đấu cùng anh” Tôi nhìn anh không nhượng bộ một chút nào.

Tôi biết tôi đang có thai, tôi phải cực kỳ cẩn thận với bé con trong bụng nhưng mà… Hiện là lúc vô cùng nhạy cảm, chỉ có toi và Lãnh Mạch mới có thể đnáh được Lạc Nhu và Tống Lăng Phong. Nếu đang ở bên ngoài chứ không phải chủ điện, vậy tôi mà đi Lạc Nhu và Tống Lăng Phong cũng không ảnh hưởng lớn đến chúng tôi. Nhưng vấn đề đang ở trong chủ điện vô số cơ quan, Tống Lăng Phong mưu mô xảo quyệt, tôi không yên tâm để lại mình Lãnh Mạch chiến đấu.

Thấy Lãnh Mạch không trả lời, tôi hoà hoãn: “Anh yên tâm, em biết chừng mực mà, em sẽ không làm con bị thương một chút nào đâu.”

Lạc Nhu và Tống Lăng Phong sẽ không cho phép chúng tôi bàn bạc kế sách. Hai người họ hợp lực tấn công tôi và Lãnh Mạch Lãnh Mạch thở dài: “Lạc Nhu trọng thương thì em đi trước”

“Vâng!” Tôi cũng thoả hiệp.

“Nghe anh chỉ huy, một lần là trọng thương Lạc Nhu” Lãnh Mạch nói.

Tôi gật đầu, chiến khí ngùn ngụt khắp người, sức chiến đấu tăng vọt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.