Vợ Của Vua Địa Ngục -Chồng Ma Của Em

Chương 565: Làm nên điều kỳ diệu




Luồng khí tức mạnh mẽ quấn thành một cơn lốc, bao quanh Tống Thiên Ngân ở trung tâm cơn lốc.

Trong cơn lốc, một người đàn ông mặc áo choàng đen có häc khí lưu chuyển trong cơ thể xuất hiện, hai tay năm thành năm đấm, khoanh trước ngực. Người đàn ông này có vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt màu trăng, ánh mắt từ từ mở ra, cơn lốc ngay lập tức được hít vào trong mắt anh ta.

Từ trong cơ thể người đàn ông này phát ra dao động năng lượng mạnh mẽ dị thường, tôi rất kinh ngạc: “Thiên Ngân, làm sao mà đến cả người em cũng triệu hồi được thế?”

“Người?” Người đàn ông khế cau mày, quay đầu nhìn tôi một cái, nói: “Loài người ở nhân gian, giống loài thấp kém”

“Chị, chị đừng để ý, tính tình của Linh là như thế này, ngay cả nhà họ Tống, anh ta cũng cho rằng chúng ta rất thấp kém” Tống Thiên Ngân có vẻ cũng hơi hơi choáng ngợp trước thức thần mà cậu ta triệu hồi ra.

“Vậy thì anh ta cũng là một con người?” Tôi lấy làm lạ.

“Linh là thức thần, còn gọi là sứ ma, không phải loài người.”

“Sứ ma?”

“Đó là tộc Bán Thần Long bị tộc Thân Long thượng cổ trong truyền thuyết trục xuất, được gọi là sứ ma. Anh ta duy trì hình thái viễn cổ, thực ra người đã chết rồi” Tống Thiên Ngân nói: “Anh ta là thức thân mạnh nhất mà tôi có thể triệu hồi vào lúc này, thời gian xuất hiện chỉ có năm phút, hơn nữa lần sau có thể triệu hồi lại hay không còn phải xem †âm trạng của anh ta, chị, năm phút phải kết thúc trận chiến”

Còn phải xem tâm trạng của thức thần… Tống Thiên Ngân, thầy triệu hôn này,cũng là đủ thảm rồi đó.

“Thật không ngờ, nhóc con nhà mi còn có thể triệu hồi loại quái vật này” Sắc mặt của Phá Hiểu trở nên rất nghiêm túc, sự xuất hiện của Sứ ma Linh càng làm tăng thêm áp lực cho Phá Hiểu, anh †a cũng không còn kiêu ngạo như trước nữa.

Linh chậm rãi liếc nhìn Phá Hiểu, cười khinh thường: “Có con chim Nghĩ Phượng Hoàng, cũng muốn đấu với ta sao”

“Nghĩ Phượng Hoàng?” Tống Thiên Ngân kinh ngạc: “Không ngờ con chim trên vai người này lại là họ hàng gân của Phượng hoàng!”

“Phượng hoàng?” Nhiều cuốn sách thần thoại đã viết vê phượng hoàng. Hôm nay tôi mới nhìn thấy nó lần đầu tiên. Mặc dù là họ hàng gần nhưng loài chim này đủ lớn và có bộ lông lộng lẫy, nhưng khoảng cách giữa nó và con phượng hoàng mà tôi tưởng tượng có chút… to quá rồi.

“Người ta đồn răng phượng hoàng có thể điều khiển khí trời, hội tụ đủ ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Nó có cơ thể bất tử, sau khi bị hủy diệt một lần có thể nhập niết bàn, phượng hoàng niết bàn có thể hủy diệt trời đất” Tống Thiên Ngân nhìn quái điểu nói: “Là một trong bốn thần thú mạnh nhất trong mười hai loại thần. Nhưng mà, từ trước đến nay tôi chưa từng gặp qua phượng hoàng, càng không nói tới kí kết khế ước với nó để đạt được thức thần triệu hồi. Không ngờ lại gặp được họ hàng thân thiết của phượng hoàng, có thể coi như mở mang tâm mắt.”

“Đừng nói nhảm nữa, không phải thời gian triệu hồi của em có hạn sao?” Tôi nói.

Tống Thiên Ngân gật đầu: “Linh, nhờ cậy anh rồi!”

Linh hừ lạnh từ trong lỗ mũi, một dư ảnh lóe lên.

Cùng lúc đó, Nguyệt Bạch Vũ và Phá Hiểu cũng phát động tấn công.

Nguyệt Bạch Vũ chiến đấu với tôi, mũi thương đâm tới chỗ tôi, tôi quay đầu tránh đi, bạch quang trên kiếm chém trảm thi sáng lên, Nguyệt Bạch Vũ lại lao lên, tôi nâng kiếm trảm thi lên, dễ dàng chặn được chiêu thức của cô ta, thân chú trên kiếm trả thi đã hình thành, bạch quang nhân Nguyệt Nha chính là như vậy từ kiếm trảm thi hiện ra, Nguyệt Bạch Vũ bị đánh trở tay không kịp, chỉ có thể nhảy về sau chạy trốn.

Cô ta nhìn thấy Tống Thiên Ngân ngồi trên mặt đất không thể nhúc nhích, Nghĩ Phượng Hoàng của Phá Hiểu không có sức đánh lại sứ ma Linh của Tống Thiên Ngân, bản thân Phá Hiểu cũng không có khả năng đó, chỉ là vì có một giống loài thượng cấp Nghĩ Phượng Hoàng này, mới khiến anh ta trở thành được đại soái của Minh Vương, nhưng như người ta đã nói, một thú dù có tốt đến đâu, nếu kết hợp với một chủ nhân có sức mạnh bình thường, cũng sẽ không thể phát huy được hết sức mạnh mạnh mẽ của nó.

Phá Hiểu bị Linh đánh ngã trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Tại thời điểm này, thời gian năm phút cũng đã đến, Linh biến mất.

Nguyệt Bạch Vũ cũng chớp lấy cơ hội này và lao về phía Tống Thiên Ngân với tốc độ dịch chuyển nhanh nhất.

Tống Thiên Ngân vừa mới dùng xong triệu hồi thức thần, cậu ta còn đang bị di chứng, không thể di chuyển hay xuất chiêu, vì vậy cậu ta chỉ có thể ngồi nhìn Nguyệt Bạch Vũ lao về phía mình.

“Ngây thơ” Tôi bình tính chế nhạo, và trong giây tiếp theo, người đã biến mất tại chỗ.

Nguyệt Bạch Vũ đánh giá thấp thực lực của tôi, cô ta muốn giết Tống Thiên Trân, tôi làm sao có thể để cô ta được như ý, kiếm trảm thi lại tiếp tục đối phó với thương của cô ta, lần này tôi không muốn vòng vo với cô ta, tôi trực tiếp gọi Hồng Hồngra ngoài cùng nhau chiến đấu.

Sự xuất hiện của Hồng Hồng khiến Nguyệt Bạch Vũ tái mặt vì kinh ngạc, cũng là lúc đang đứng ngây người, cốt đầu chiến kích đã cảm vào ngực Nguyệt Bạch Vũ.

Chiến thắng hay thất bại trong một khoảng thời gian ngản là có thể phân rõ.

“Ta, cô, cô lại có thể.. Nguyệt Bạch Vũ sắc mặt tái nhợt ôm ngực, hoài nghi nhìn tôi: “Không thể nào, ta mạnh như vậy, làm sao có thể, ta làm sao có thể chết ở trong tay một tên như cô?!” .

“Ta đã nói trước răng khi cô đánh giá một người khác qua vẻ bề ngoài, đã định sẵn kết cục hiện tại của cô rồi” Tôi bình tĩnh nhìn cô ta.

Nguyệt Bạch Vũ nghiến răng, khóe miệng chảy ra một tia máu: “Hừ, coi như cô lợi hại, cho dù ta có chết, oan hồn ta cũng sẽ nguyên rủa cô!”

“Ta vốn dĩ là một người hay bị nguyên rủa. Cô cứ việc nguyên rủa đi” Tôi cười.

Nguyệt Bạch Vũ bị tôi khiến cho tức giận đến nồi không không thở ra hơi, liền tắc thở.

Phá Hiểu gồng mình đứng dậy rồi lại vấp ngã.

“Chị, không giết anh ta sao?” Tống Thiên Ngân hỏi tôi.

Tôi bước tới, đỡ Tống Thiên Ngân lên: “Không đuổi giặc đến cùng đường, chim của hẳn bị sứ ma của em bóp chết rồi, hắn đối với chúng ta mà nói hiện tại không có gì đe doạ gì”

Tống Thiên Ngân khó khăn chống đỡ đứng dậy: “Xin lỗi, chị, em không thể chiến đấu được nữa, tiếp sau đây không giúp được gì cho chị nữa”

“Em đã làm rất tốt rồi, cũng trở nên rất lợi hại rồi, có thể từ trong thung lũng đi ra, thật sự, chị rất vui” Tôi nói với cậu ta: “Tiếp theo đây cứ giao cho chị đi”

Tống Thiên Ngân cười với tôi.

Tôi yêu câu những người lính phía sau đưa Tống Thiên Ngân trở về hậu phương.

Chẳng bao lâu tôi trở lại chiến trường, Tiểu Bạch Mã cũng quay trở lại, đứng bên cạnh, nhưng tôi không muốn cưỡi nữa, vần là chân đạp đất có cảm giác chân thực hơn.

Quân đội của Chí Tôn Vương thế mạnh áp đảo, quân đội của Minh Vương liên tiếp rút lui.

Dạ Minh vẫn đứng trên tường thành nhìn tình hình bên dưới, có vẻ như không có ý định can thiệp, cũng kỳ lạ, vì Minh Vương Lạc Nhu phái anh ta đến, tất nhiên là để ngăn cản chúng tôi chinh phục được Lôi Thành, nhưng tại sao Dạ Minh lại đứng yên? Có thể là đang chờ đợi ai đó? Hay chờ đợi mệnh lệnh của ai đó?

Quân đội trên chiến trường tập trung lại lấy tôi làm trung tâm, chia thành hình quạt, dân dần bao vây quân đội của Minh Vương.

“Đại soái, có thể có cạn bây” Đường Khinh đi tới nói.

“Tôi biết” Tôi liếc mắt nhìn Dạ Minh: “Bảo quân lính cẩn thận, bảo vệ dị năng sư, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng mở lá chắn phòng lửa”

“Vâng!” Đường Khinh nhận lệnh.

Đúng lúc này, ánh mắt của Dạ Minh bắt gặp tôi.

Anh ta kiên quyết nhìn tôi chăm chảm, nhìn tôi bằng ánh mắt không có màu sắc của sự sống.

Tôi cũng nhìn anh ta, ước răng anh ta có thể hồi phục một chút ý thức thôi cũng được, để chúng tôi có thể không cần phải giao đấu.

Tôi không muốn đấu với Dạ Minh, và Lãnh Mạch cũng vậy, đó là lý do tại sao chúng tôi vẫn luôn bị chuyện của Dạ Minh khiến cho ảo não như vậy.

Tuy nhiên, cuối cùng Dạ Minh cũng đã hành động, anh ta đã nhảy khỏi tường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.