Chương 47: Rơi vào trận pháp
. Rơi vào trận pháp.
Tâng hầm rung chuyển dữ dội, các vách tường xung quanh bắt đầu rơi xuống và sụp đổ, rất nhiều mảnh gạch vụn từ trên đỉnh đầu rơi xuống, tôi lảo đảo đứng không vững, theo bản năng đưa tay lên che đầu, mặt đất rung lên dữ dội, tôi đứng không vững suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may mà Lãnh Mạch nhanh tay kéo lấy eo tôi từ phía sau và ôm tôi vào lòng.
Được người đàn ông ôm chặt vào ngực, tôi có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh ta, mặt tôi nhất thời đỏ lên, tôi khẽ vùng vẫy trong lòng anh ta: “Xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao tầng hầm lại sụp đổ?”
“Người phụ nữ ngu ngốc, em đừng có di chuyển lung tung!” Anh ta hét lên với tôi rồi dùng băng tạo ra một lá chắn phòng hộ trên đầu chúng tôi, từng hòn đá lớn và đất rơi xuống lá chắn bằng băng đó, thậm chí tôi có thể cảm nhận được sự chấn động của lớp băng trên đầu.
“Đây là năng lực của anh sao?” Tôi trộm lò mặt ra khỏi vòng tay của anh ta và nhìn vào lớp băng trên đầu, mọi thứ đều làm cho tôi cảm thấy tò mò. Kể từ khi tôi gặp Lãnh Mạch, tôi dường như: đã bước chân vào một thế giới khác, một thế giới tràn đầy sự kinh ngạc, sự nguy hiểm sợ hãi, một thế giới của Lãnh Mạch”
“Bây giờ em vẫn còn tâm trí để nói chuyện phiếm với tôi à, đợi em có thể thoát ra khỏi đây rồi nói tiếp” Anh ta giận dữ nhìn tôi, cánh tay dài vòng qua eo của tôi và nhanh chóng kéo tôi đến chỗ cầu thang.
Tôi lè lưỡi với anh ta, lần này rất an phận bám vào ngực anh ta: “Nếu như có anh ở đây mà tôi vẫn xảy ra chuyện, thế chẳng phải là đã hạ thấp thực lực của anh rồi sao, đúng không nào.
Anh ta mang vẻ mặt bị tôi đánh bại, sau đó giơ cánh tay còn lại ra, lòng bàn tay tích tụ một luồng khí trắng, luồng khí đó kéo dài lan ra hai bên ngưng tụ thành băng và biến thành một bức tường băng, ngăn lại những tảng đá sụp đổ ở xung quanh, mặt đất vẫn đang rung chuyển, anh ta liền tạo ra một mặt đất băng băng, tôi bước trên băng, lạnh tới nỗi không ngừng run rẩy, lòng đất đang rung chuyển, tôi và anh ta bị ngăn cách bởi bức tường băng, chúng tôi bám vào chiếc cầu thang trải băng đi lên trên, đây là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và trong phim kinh dị, hôm nay tôi đã được trải nghiệm một cách chân thực và vẫn đang tiếp tục sự trải nghiệm đó.
Bởi vì Lão Quỷ và Triệu Hiểu đều là ma cho nên không sợ loại sụp đổ này, cả quãng đường đều đi sau tôi và Lãnh Mạch, chúng tôi đi từ dưới hầm lên mặt đất, sau đó bước vào căn phòng bày đầy trai lọ mà lúc trước chúng tôi đã vào, vừa bước chân vào thì đẳng sau bỗng vang lên một tiếng động rất lớn, tôi thò đầu ra khỏi vòng tay Lãnh Mạch nhìn một chút, tầng hầm phía sau sụp sổ hoàn toàn “Thật nguy hiểm” Tôi kinh ngạc thốt lên “Nếu như chậm một bước chúng ta sẽ bị chôn vùi dưới lòng đất”
“Đúng là nhát gan, không có tiền đồ” Lãnh Mạch gõ đầu tôi: “Có tôi ở đây mà em còn sợ bị chôn vùi, em đang nghi ngờ năng lực của tôi sao?”
“Không phải, tôi chỉ là…” Tôi xoa chỗ đau bị anh ta gõ: “Tôi chỉ đang than thở, rốt cuộc bản thân đã bước vào một thế giới thần kỳ gì vậy!
“Đây gọi là thần kỳ sao?” Lãnh Mạch khit mũi với thái độ khinh bỉ: “Đúng là tâm nhìn hạn hẹp”
Thế nào gọi là tâm nhìn hạn hẹp, loại thế đến chứ giới thế này, được mấy người Nếu đổi lại là người khác có lẽ còn kinh ngạc hơn tôi, tôi được coi là rất bình tĩnh rồi! Anh là người đặc biệt, anh đừng có đánh đồng tất cả mọi người đều giống anh! Chúng tôi chỉ là một người bình thường được chưa?
Tôi mặc kệ và không thèm cùng anh ta nói về chủ đề này nữa: “Tại sao tầng hầm lại đột nhiên sụp đổ vậy?”
“Là con ma nhỏ gây ra” Lãnh Mạch lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi: “Điều này mà cũng không hiểu, tôi thấy não em đúng là không dùng để trồng cỏ thì cũng dùng để nuôi rùa thôi”
Chết tiệt! Con ma đáng ghét thối tha này dám mảng tôi là rùa.
Tức chết mất, tôi lắc đầu thật mạnh, quay ra phát tiết với Triệu Hiểu và Lão Quỷ: “Rốt cuộc thì bài vị của con ma nhỏ đó ở đâu? Hai người đã tìm thấy chưa?”
Triệu Hiểu và Lão Quỷ nhìn nhau, im lặng phớt lờ sự tức giận của tôi sau đó bay qua chỗ Lãnh Mạch, vô cùng chăm chú hỏi cái này cái kia, tôi tức đến nỗi chỉ muốn đá Lãnh Mạch mấy cái để trút cơn giận.
Lãnh Mạch mở của phòng ngủ ra, ngoảnh đầu lại gọi tôi: “Ngây ra đó làm gì, đi theo tôi, người phụ nữ ngu ngốc”
“Tôi có tên! Tôi tên là Đồng Đồng, không được gọi tôi là người phụ nữ ngu ngốc!” Tôi tức tối đi theo sau.
“Người phụ nữ ngu ngốc” Anh ta bước ra ngoài, lại gọi tôi một tiếng như thể cố tình chọc tức tôi.
“Lãnh, Mạch!” Tôi giận dữ giậm chân, nhưng không thể làm gì anh ta, tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi!
Mặc dù tầng hầm sụp đổ rồi, nhưng căn biệt thự này vẫn bình yên vô sự, không hề chịu chút ảnh hưởng nào, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, từ tầng trên đi xuống, tôi nhìn lên trần nhà của tầng một: “Điều này có gì đó không đúng, lẽ nào tầng hầm là một không gian biệt lập?
Căn biệt thự này không thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng được?”
Lãnh Mạch nheo mắt: “Em nói đúng, tầng hầm và nhà chính liên kết với nhau, tâng hầm sụp đổ thì nơi này không thể không có động tĩnh gì, chỉ có một cách nói duy nhất”
“Là cái gì?” Tôi quay đầu nhìn anh ta.
Lãnh Mạch đứng trước một bức tranh trên tường, ngón tay vuốt ve bức tranh, bình thản nói: “Căn biệt thự này vốn là một trận pháp”
“Trận pháp?” Tôi kinh ngạc chạy đến trước mặt anh ta: “Ý anh là bây giờ chúng ta đang bị kẹt trong một trận pháp?”
Lãnh Mạch gật gật đầu, nhưng trên mặt một chút gợn sóng cũng không có, tôi không khỏi có chút lo lắng: “Vậy thì phải làm sao?
Chúng ta phải làm gì để thoát khỏi trận pháp này?”
“Rất đơn giản, chỉ cần tìm thấy mắt trận là được”
“Mắt trận ư?” Tôi hoàn toàn không thể hiểu được cái danh từ chuyên ngành này: “Mắt trận ở đâu?”
Tôi lo lắng muốn chết đi được, anh ta thì vẫn rỏ ra nhàn nhã, tôi không kiêm chế được liền kéo áo anh ta: “Anh không thể nói hết ra sao! Bây giờ chúng †a không tìm được bài vị của con ma nhỏ kia nên mới phải vào thôn dò hỏi, nhưng lại bị kẹt trong cái trận pháp này, làm thế nào để thoát ra đây! Tại sao anh không lo lắng một chút nào vậy!”
Anh ta liến nhìn tôi một cách uế oải sau đó lại nhìn bức tranh trên tường: “Đồ vật nhỏ, em cảm thấy bức tranh này thế nào?”
Đúng là hoàng đế không vội thái giám vội, tôi đành phải nhìn lên bức tranh mà anh ta chỉ, đây là một bức tranh phong cảnh, có đá, thác nước, cây cỏ, chẳng có gì đặc biệt cả, cũng không được coi là rất đẹp, lại càng không có sức hấp dẫn, tôi không hiểu tại sao anh ta lại luôn nhìn chăm chăm vào hướng đó….đợi đã “Đây là!” Tôi mở to mắt ra nhìn, tại sao tảng đá kia trông rất giống….bia một!
Tôi dụi mắt rồi nhìn lại một lần nữa, không phải do tôi hoa mắt mà là càng nhìn càng thấy giồng một bia mộ, tảng đá này rõ ràng là có hình dạng như một bia mộ.
“Lẽ nào nói….” Tôi bất ngờ nhìn sang Lãnh Mạch: “Đây chính là bia mộ của con ma nhỏ đó?”
Lãnh Mạch không trả lời tôi, nhưng bàn tay đang sờ vào bức tranh đã tỏa ra khí lạnh, trong nháy mắt bức tranh đã đông cứng lại, lúc này anh ta mới nhìn tôi: “Không phải em muốn thoát khỏi trận pháp này và muốn đi tìm bài vị của con ma nhỏ kia sao”
Tôi không hiếu nên gật gật đầu: “Lẽ nào…chỉ cần phá hủy bức tranh này là có thể phá hủy bài vị của con ma nhỏ kia sao?”
“Sao có thể đơn giản như thế được, ngu ngốc” Anh ta nằm chặt vai tôi: “Không phải em cảm thấy thế giới của tôi rất thần kỳ sao, tôi sẽ dẫn em đi làm một chuyện còn thần kỳ hơn.