Vợ Của Vua Địa Ngục -Chồng Ma Của Em

Chương 398: Đã đến lúc phải buông bỏ rồi




Tôi nghĩ rằng tôi đã yêu em mất rồi.

Ý nghĩa của em đối với tôi có lẽ chính là mạng sống của tôi…

Tôi đã luôn chờ đợi lời tỏ tình của anh, bây giờ anh đã tỏ tình rồi, nhưñg-nó đã quá trễ, quá trễ rồi…

“Lãnh Mạch, tôi xifnlỗi…’ Nước mắt tồi lăn dài, tôi không biết tại sao mìnhTại khóc, dưới tâm.nhìn mờ đi, tôi nhìn thấy đôi lông màÿ “buồn của người đàn ông anh tuấn, nhưng tôi vẫn phải nóifäng tôi xin Ỉ tình cảm đã kết thúc, không phải một câu anh sai rồi là có thể làm lành lại từ đầu”

Lãnh Mạch là người đàn ông tôï yêu đến tận xương tủy, nhưng hôm nay, anh xin lỗi tôi, và khi anh tỏ tình với tôi, tôi vẫn từ chối anh.

Nói tôi đạo đức giả cũng được, nói tôï:không biết trân trọng không biết điều cũng không sao, có nhiều lúc trong tình yêu, lầm lỡ thì cũng đã lầm lỡ rồi, nếu một câu xin lỗi anh sai rồi thì có thể nối lại tình cảm, ai cũng hạnh phúc, vậy thì cũng sẽ chẳng còn những người yêu nhau sâu đậm đến vậy, sẽ quên cả giang hồ.

Tôi chưa bao giờ hối hận vì yêu anh một cách mãnh liệt, cũng chưa bao giờ hối hận, phũ phàng từ chối anh vào lúc này.

“Vật nhỏ, tôi thật sự sai rồi, tôi không cho phép em buông bỏ tôi như thế này, tôi không cho phép! Trong lòng em nhất định phải có tôi; nhất định phải có tôi! Xin lỗi, tôi sai rồïí tôi xin lỗi Tôi chưa ba6:giờ thấy Lãnh Mạch bối rối, hụt hãng, không biết phải lầm sao như vậy, gióng nói run run, đôi lông mày sắc nhọn rũ xuống, nhìn tôi, đôi mắt buồn hiu.

Ngọn đèn trên đầử nhấp nháy nhấp nháy, tôi không biết mình đã khóc bao lâu; đến khi khóc không còn sức.

nữa, dọc theo tường ngồi trên mặt đất.

Anh cũng ngồi trên mặt đất, lại tiến đến ôm mặt của tôi: “Bây giờ trong lòng tôi, đương quyền bá nghiệp là thứ nhất, con em chính là tính r›ạng của tôi. Từ sau khi em cùng với tên đàn ông chết tiệtkia hành động chung, tôi chưa từng bất an đến như vậy. Minh Giới đã vô số lần gọi tôi về, Minh Vương gọi tôi Không biết bao nhiêu lần nhưng tôi không có tâm trạng, tố:không muốn quay về, tôi không muốn đi đâu ngoại trừ bên cạnh em. Xin lỗi, là tôi quá tự phụ, là tôi quá tự tin, tình yêu này, tôi đã làm em tổn thương, xin lỗi em, thế nên, vật nhỏ, em có thể quay về bên tôi một lần nữa được không?”

€ó thể quay về bên tôi lần nữa được không…

Đã bao nhiêu ngày đêm trong quá khứ, tôi muốn đến bên anh, cùng anh cười và ngắm nhìn bầu trời, ngắm mây bay gió thổi, muốn đứng bên cạnh anh kiêng chân lên và ôm lấy cổ anh, muốn năm chặt những ngónrtay anh, cùng anh bước đi đến chân trời góc bể, cho đến khi bạc trắng mái đầu.

Tôi muốn nghĩ nhiều về khoảng thời gian cái ngày chúng tôi gặp nhaưlần đầu tiên, đôi mắt tôi mở to, và khuôn mặt của anh ghi sâu vào trong lòng của tôi, đến bây giờ, tôi vẫn không thể nào quên được.

Nhân sinh nếu như lấn đầu gặp gỡ.

Nếu như lần đầu gặp gõ:›.

“Lãnh Mạch, Minh Vương vân chờ anh ở Minh Giới, anh đường đường là Chí Tôn Vương, hôn ước đã định trước mặt chúng nhân dân, làm sảơ:có thể phụ được.”

Tôi nói.

Anh sững người tại chỗ.

Hồi lâu, anh lẩm bẩm nói: “Được, tôi trở về.”

Tôi nhắm mắt lại, giọt nước mắt cuối cùng trào ra khóe mắt.

Anh loạng choạng đứng dậy, nghiêng đầu, đến chỗ cầu thang nói: “Nấu như anh phụ cô ấy, tôi sẽ không tha đâu”

Tôi choáng váng và nhìn lên.

Trong bóng tối của cầu thang, người đàn ông tóc đỏ lặng lẽ đứng đó.

Tôi không biết anh ta đứng đó được bao lâu, không biết đã nghe được những gì.

Nghe vậy, SƒMịi cười nhẹ, nói với Lãnh Mạch: “Cô ấy sống thì tôi sống;€ô ấy chết thì tôi cũng chết.”

Lãnh Mạch không nói thêm gì nữa, lắc người rồi lại nhìn tôi, nỗi nhớ và sự niên cưỡng trong rnắt anh trào dâng. Ề “Tôi nghĩ đã đến lúc phải buông bỏ em rồi.” Anh nói.

Tôi ngừng thở.

“Tôi làm tổn thương em trướế- Bây giờ, tình yêu của em đã hết, nhưng tôi vẫn còn yêu. Trời ạ… cuối cùng quả báo cũng đến” Anh cười, nhưng lại lôi ra một nỗi phiền muộn lớn: “Lần này, đổi lại sẽ là tôi chịu sự tổn thương này.”: Lần này, đổi lại sẽ là tôi chịu sự tổn thương này.

Tôi căn chặt môi.

“Nếu Sỉ Mị dám bắt nạt em, dù lên Thiên đàng hay xuống Hoàng Tuyền, tôi cũng tới giết anh ta.”

Câu cuối cùng, Lãnh Mạch sau khi nói xong, gập người đi về hướng ngược lại với tôi, bước chân rất dài, mỗi bước chân hạt sương rơi xuống đất hóa thành nước, giống như nước rriắt của anh.

Thân hình xiêu vẹo cúa anh dần chìm vào bóng tối rồi biến mất trước mắt tôi.

Cuối cùng tôi không kìm được, ngẩng đầu lên và bật khóc.

Tình yêu trở fhành niềm đau, cuối cùng lại là một cơn mây khói chôn.vùi.

Thế giới xung quanh bỗng dưng im lặng.

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, khóc cho đến nỗi không thể khóc được nữa, tôi khóc cho đến nỗi cổ họng không nói được nữa, tối,khóc cho đến khi tôi kiệt sức, tim và phổi tôi như bị xé tơạc ra. Tôi dựa vào tường và ngã xuống đất.

Tình yêu là thứ tổn thương con người ta nhất trên đời, yêu rồi lại chia tay giống như đã chết một lần, đau đến nỗi không muốn sống nữa.

Tôi cứ như vậy, thất thần ngã xuống đất một lúc lâu.

Đôi dép của Sỉ Mị xuất hiện trước mặt tôi, anh ta ngồi xổm xuống, đưa tay lên lau đi những giọt nước còn sót lại trên khóe mắt tôi: “Đồ ngốc, không phải em muốn ngủ ở đây chứ? Em là mèo à? Còn thu nhỏ trong góc, tư thế xấu quả, tôi bế em lên trên đi ngủ”

Tôi không đáp lại, như thể mất linh hồn.

Sỉ Mị thở dài, bế tôi lên, ôm tôi vào lòng anh ta, đưa tôi lên tầng, đặt tôi xuống giường: “Để đề phòng tên Địa Tạng đó đến lần nữa, tôi vẫn sẽ nằm dưới sàn bên cạnh em, nếu buổi tối xảy ra chuyện gì thì gọi tôi.”

Tôi vẫn không nói gì hay thực hiện bất kỳ cử động nào.

Chắc anh ta cũng biết đêm nay tôi sẽ ở trong tình trạng chết chóc này, ánh ta không nói lời nào, đi ra cửa, tất đèn rồi năm xuống gầm giường.

Mọi thứ chìm vào bóng tối.

Mọi thứ đều đã kết thúc tôi.

Nó đã kết thúc rồi.

Tôi từ từ nhăm mất lại.

Tạm biệt, Lãnh Mạch.

Tạm biệt, người tôi yêu sâu đậm.

Ngày hôm sau.

Tôi bị cảm cúm rồi, ngồi trên giường và lau nước mũi hết tờ giấy này đến tờ giấy khác, Si Mị đưa cho tôi thuốc: “Người ta thất tình thì thôi, em thất tình còn bị thêm cảm cúm, đồ ngốc, em nói em có tiền đố chút được không, nước mũi trông kinh lên được ý.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, cái mũi nổi bọt nước lớn, lỗ mũi không được thông khí, tức giận gầm lên một tiếng: “Tôi bị cảm cúm anh cũng nhiều lời vậy, không làm phiền anh nữa!”

Si Mị cười một tiếng: “Được rồi, được rồi, coi như là tôi thua em, mau uống thuốc đi; Thất tình thĩ thất tình thôi, tại sao còn cảm cúm chứ, khó chịu quả!

Mắt tôi sưng và đau, Sỉ Mị lấy khăn ướt chườm mắt cho tôi, tôi năm trên gïường sụt sịt và hät hơi, khó chịu đến mức lăn lộn trên giường, Si Mị tên khốn đó không những không dỗ dành tôi mà còn cứ cười tôi không ngừng!!!

Tôi muốn đánh anh ta một tfận.

Hết ngày hôm nay là chỉ còn một ngày nữa. Chúng tôi chuẩn bị đến rừng cây ở thành Đông để hẹn gặp, lúc quan trọng nhất tôi lại bị cảm cúm. TôïViễn Phàm đã gọi điện đến, là Si Mị đã nghe giúp tôi, tốfkhông biết họ nói gì, Si Mị chỉ nói với Tôn Viễn Phàm để tôi nghỉ ngơi cho tốt.

Si Mị không biết nấu ăn, tôi gọi đồ ăn đến, nhưng tôi không thèm ăn chỉ ăn vài miếng rồi lên giường ngủ, ngủ li bì, khi tỉnh đậy nhìn đồng hồ đã tám giờ giờ tối.

“Si Mị” Si Mị không có trong phòng, vì vậy tôi ngồi dậy hét lên hai lần, những không có phản ứng.

Tôi rời khỏi giường ra khỏi phòng ngủ, đứng trên cầu thang nhìn xuống dưới; phòng khách cũng trống rỗng.

Si Mị không có ở đó!

Điều này là không thể, biết rõ chuyện của Địa Tạng vẫn chưa được giải quyết, anh ta không thể để tôi vào tình trạng nguy hiểm được.

“Anh ta đi mua thuốc cho em” Một giọng nói đột ngột vang lên từ phòng figủ sau lưng tôi.

Giọng nói rất quen thuộc của một người đàn ông.

Lãnh Mạch?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.