Ngay trước mặt nhiều người đã tuyên thệ độc địa như vậy, nếu mà lại đổi ý, Minh Vương thật sự sẽ rất mất mặt, người đứng đầu ở Minh Giới đã cắt máu thề độc, nếu như đổi ý, sẽ thật sự bị thiên lôi đánh xuống,thật sự chết không được tử tế.
Cho dù Lãnh Mạch chọn gì đi nữa, Minh Vương cũng sẽ không bao giờ tấn công chúng tôi nữa, cũng không tiếp tực truy cứu âm mứu của Lãnh Mạch, Lãnh Mạch hiện tại không cần:†o lắng thêm bất cứ chuyện gì nữa.< Lãnh Mạch có thể không cần lựa chọn tôi cũng có thể không lựa chọn MinB Vương, đây là cơ hội lớn nhất của anh, không cần-bị Minh Vương uy hiếp, cũng không cần phải kết ñôn với Minh Vương, sau này Minh Vương cũng không còn cách nào trách được tội anh.
Tất cả mọi người đang chờ đợi cấu trả lời của anh. ‘ Trầm ngâm một hồi, Lãnh Mạch quỳ một gối ngẩng đầu lên nhìn Minh Vương: “Vương, những gì tôi đã nói, chưa hề không tính toán qua”
Những gì ta đã nói, chưa hề không tính toán qua…
“Điều này quá mơ hồ, tôi không hiểu” Minh Vương nói: “Mạch, cậu:có thể nói rõ hơn một chút”
“Tôi đã nói, tôi nguyện ý muốn kết hôn cùng Vương” Lãnh Mạch nói từng chữ một.
Thế giới vớitôi mà nói, bỗng chốc yên tĩnh không một tiếng động.
“Lãnh Mạch, cậứ:có bệnh à!” Dạ Minh trước hết mắng một tiếng: “Đầưóc cậu có vấn đề sau, cậu cùng mẹ tôi kết hôn, vậy không phải cậu là cha tôi sao? Mẹ kiếp! Lúc trước không phải cậu không có cảm giác gì với mẹ tôi sao. Cậu đang diễn trò gì vậy!”
Lãnh Mạch nhanh chóng nhìñ về phía Dạ Minh: “Khi nào thì tôi cần anh xen vào cHuyện của tôi? “
“Còn cô ấy thì sao?” Dạ Minh chỉ ào tôi: “Cậu cùng mẹ tôi kết hôn, vậy cậu đem cô gái nhỏ này để đi đâu? Những lời ngon tiếng ngọt cậu nói với cô ấy thì chạy đi đâu hết rồi? Cậu chạm qua người ta rồi liền không muốn chịu trách nhiệm sao?”
Tôi cụp mất xuống.
Lãnh Mạch chế nhạo: “Dạ Minh, nói thế nào thì cậu cũng là một loại phong lưu lãng tình nhỉ, đàn ông nói lời ngon tiếng ngọt với phụ nữ không phải chỉ để lừa họ lên giường sao? Một đêm tình mãnh liệt, hai đêm tình mãnh liệt, mấy đêm tình mãnh liệt này qua đi thì cần có trách nhiệm sao.Vậy thì tại sao cậu lạikhông chịu trách nhiệm với người phụ nữ mà anh đã từng ngủ.”
Dạ Minh tức thì nghẹn lời.
“Còn nữa” Lãnh Mạch không đợi người khác xen vào, nói: “Người’phụ nữ này, tôi chưa từng hứa hẹn gì với cô ta ngoại trừ việc trở thành người giao ước của tôi.”
Đúng vậy, kể từ khi tôi gặp Lãnh Mạch, anh chưa bao giờ hứa với tôi, chưa.bao giờ nói rằng anh thích tôi, chưa bao giờ nói rằng anh muốn ở bên tôi.
Tôi đã từng nghĩ anh là người không giỏi nói ra những điều này, vì vậy đến lượt tôi nófra, đến lượt tôi dũng cảm đối diện với tình cảm của bản thân.
Nhưng bây giờ có vẻ như không phải anh không giỏi ăn nói, mà căn bản là không muốn ở cùng tôi, căn bản là anh chưa từng thích tôi.
Những ngày đêm dịu dàng triền miên như nước, như ảo ảnh trong mơ, trước mắt tôi, từng cái bọt khí từng cái một bụp bụp bụp, vỡ tan thành hư VÔ.
Hoặc có thể … anh đang diễn trò?.
“Mạch, cậu đã nói nhiều như vậy, làm sao có thể chứng mỉnh cậu không phải đang diễn hay là cố ý nói cho tội nghe chứ?” Rõ ràng lần này Minh Vương đã học được thông minh, cô ta không còn mù quáng nghe theo lời của Lãnh Mạch mà hỏi ra chỗ nghỉ ngờ trong tôi, thậm chí trong lòng tất cả mọi người.
Lãnh Mạch im lặng trong hai giây, quay lưng về phía tôi, sau đó đứng dậy, quay người lại đi đến từng bước đối mặt với tôi.
Tại thời điểm này, dù anh đãlàm rất nhiều điều nhưng tất cả chúng tôi vẫn tin tưởng vào anh.
Vì vậy Tống Tử Thanh và Dạ Minh, những người cách tôi không xa cũng không ngăn cẩn anh.
Anh bước đến gần tôi, tôi ngồi dưới đất, mắt vẫn đỏ hoe, hình nhân màu đỏ vẫn chưa thu lại. Tôi ngước nhìn anh, dù ánh mắt vần là một mảnh đỏ tươi nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh, đường nét của anh, tất cả mọi thứ về anh.
Tôi không cách nào phủ nhận cảm tình này, tôi đã lún sâu vào nó, yêu đến mức không thể tự kiềm chế.
Cho nên tới bây giờ, tôi vẫn còn đang ngây ngốc suy nghĩ có phải anlï có lời gì, có điều gì khó nói muốn nói với tôi không.
Tay anh Hơi cử động, dùng bằng kéo người tôi lên, hai chân không chạm đất đang lơ lửng trước mắt anh.
Hiện giờ, tôi đã bị một chưởng lúc-trước của anh làm trọng thương; đã hoàn toàn không còn sức đánh trả.
Băng kéo tôi lại gân, đối mặt cùng anh nhìn nhau.
Anh cúi xuống, hơi thở lạnh šo quen thuộc quanh quẩn trên chóp mũi, bên tai tôi, chậm rãi phun ra thanh âm đàn ông dễ nghe’Em phá hư chuyện tốt của tôi, đều là do em tự cHuốc lấy, đừng trách tôi vô tình” ‹ Một giây tiếp theo, tôi đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhức tê tái, cúi đầu xuống, băng chùy của anh đâm xuyên thấu vào bả vai trái của tôi.
Máu ứa ra bên ngoài như nước. nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng của tôi.
Tôi hoàn toàn cfioáng váng.
Anh rời khỏi tôi, lui về phía sau hai bước, đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh như băng, anh nói: “Giữ lại cho em một mạng.”
“Lãnh Mạch, anh làm gì vậy!” Tống Tử Thanh và Dạ Minh đồng thời hét lên: “Anh bị điên rồi sao.
Anh đã làm tổn thương cô ấy! Làm sao anh có thể làm tổn thương cổ.ấy! “
Làm sao anh có thể làm tổn thương tôi …
Băng chống lấy cơ thể tôi bị giải trừ, tôi ngã xuống đất, băng chùy cắmrvào xương bả vai ta cũng vỡ tan thành khối, hòa tan cùng máu chảy trước mặt tôi. ƒ Tôi năm trên mặt đất, toàn bộ bả vai trái đẫm máu, máu theo cánh tay chảy xuống đất, tạo thành một dòng sông máu động thành vũng.trên mặt đất.
Tất cả mọi người, kể cả tôi, đều nghĩ rằng Lãnh Mạch là người sẽ không làm tổn thương tôi nhất, mặc dù miệng anh nói toàn lời đả thương người, nhưng ít nhất đó có thể không phải là sự thật.
Anh hoàn toàn có thể nói vài lời tàn nhãn để chứng minh lòng trung thành của mình với Minh Vương, không cần thiết phải làm tổn thương tôi trước mặt Minh Vương.
Nhưng anh cuối cùng vẫn chọn cách làm tổn thương tôi.
Ngàn suy vạn nghĩ tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng anh sế-làm tổn thương tôi …
Lúc anh lầm tổn thương tôi, tôi có thể cảm thấy anh thực sự rất phẫn nộ.
Phẫn nỗ tôi vì tôi cứu quỷ sai nhỏ mà phá huỷ anh sự nghiệp xưng Vương của anh.
“Ồ, đúng rồi” Lãnh Mạch lại nói.
Tôi khẽ ngước mắt lên; “Về phần lời tỏ tình của em với tôi tối hôm qua, bây giờ tôi có thể trả lời em” Anh.nói, giọng nói không nhỏ, cũng không hề che giấu làm trò trước mặt Minh Vương. h “Em hỏi tôi có thích em không.” Ngập ngừng một chút, từng từ trên môi anh từ từ thốt ra: “Thích của tôi, em không đủ tư cách để có được. Được tôi chạm qua đó cũng coi như là sự bố thí của tôi”
Thích của tôi, em không có tư cách có được…
Được tôi chạm qua, cũng coi như là sự bố thí của tôi…
Tôi luôn tin vào tình yêu giữa tôi và Lãnh Mạch, tôi luôn tin răng giữa tôi và Lãnh Mạch là tình yêu.
Cho dù anh yêu tôi không sâu đậm như tôi yêu anh, nhưng-anh nhất định thích tôi, nếu không thì làm sao anh có thể trên giường triền miên không ngừng, làm saø có thể nói những lời nhân tình bên tai tôi?
Tôi luôn nghĩ anh đang không ngừng thay đổi, hiểu cách quan tâm đến cảm xúc của tôi, hiểu được tình cảm của tôi và biết cách đáp lại. Tôi luôn cảm thấy anh đang dân trở nên giống một người”
hơn là một vị vương máu lạnh của Minh Giới.
Nhưng mà kết quả là, mọí.†hứ cũng chỉ là tự tôi cho rằng như thế mà thôi.