Vợ Của Vua Địa Ngục -Chồng Ma Của Em

Chương 303: Muốn giết tôi đâu có dễ vậy




“Tử thần Thực tử là con quái vật gác cổng ở tầng địa ngục thứ mười tám của mười tám tâng âm phủ, ngoài Diêm Vương và Minh Vương ra, thì không ai có quyền hạn triệu hồi.” Hàn Vũ hết sức.

cau mày nói “Quái vật gác cổng?” Còn chỉ có Diêm Vương và Minh Vương mới có thể triệu hồi… ‘Chäc chúng ta chưa từng đụng chạm đến Minh Vương phải không?”

“Không thể nào” Hàn Vũ lập tức phủ nhận: “Diêm Vương là một tên mập có thân hình to béo.

Đừng nói tôi và cô không có ân oán gì với ông ấy, cho dù có chút xích mích gì thì ông ấy cũng sẽ không để tâm đâu, quay đầu là quên thôi.”

Vì vậy, nếu không phải Diêm Vương, thì chỉ còn lại một người “Minh Vương đúng là một tay giỏi giở trò.” Tôi cười nhạo: “Đưa Lãnh Mạch đi dạo phố, sau đó sắp.

đặt trận pháp vây quanh chiếc xe, triệu hồi Tử thân Thực tử này, lại còn triệu hồi nhiều con như vậy, xem ra muốn đưa chúng ta vào chỗ chết rồi…”

Tử thân Thực tử không ngừng áp sát, tên gân nhất đã bắt đầu ném cái đầu giống như hoa ăn thịt người va vào cửa.

Hàn Vũ không hề phản đối lời nói của tôi: “Tử thần Thực tử chỉ ăn linh hồn và thịt thối rữa, hơn nữa thích ăn thịt người nhất, khí âm tà vô cùng nặng, chỉ cần một con xuất hiện ở thế giới loài người, thì nhất định sẽ gây nên khủng hoảng, vì vậy Minh Vương đã quy định, ngoại trừ cô ta và Diêm Vương ra, thì không bất cứ ai hiểu được câu thân chú phép thuật để triệu hồi Tử thân Thực tử, theo tình hình hiện tại, thì Tử thần Thực tử không lan rộng ra, chỉ đến tìm hai chúng ta, phần lớn, là Minh Vương đã hạ lệnh cho Tử thần Thực tử”

*Ồ, xem ra Minh Vương thật sự rất muốn chúng †a chết” Mắt tôi lạnh lùng đi: “Tôi không đơn giản để cô ta đạt được mong muốn đâu!”

“Tử thần Thực tử rất khó đối phó, dù gì cũng là thú gác cổng của địa ngục, chỉ dựa vào sức của tôi và cô thì một con cũng đối phó không nổi, còn chưa nói đến nhiêu con như vậy.” Hàn Vũ nói.

Tôi nhíu mày, sức lực hình nhân màu đỏ triệu hồi từ núi Chu Phong còn chưa hồi phục an toàn, huống hồ sau khi làm việc với Lãnh Mạch, mặc dù có thuốc của Hàn Vũ hồ trợ, nhưng ít nhiều gì thì cơ thể cũng không chịu ảnh hưởng, nếu lại triệu hồi hình nhân màu đỏ lần nữa, thì có lẽ tôi cũng không có cách nào để khống chế được: “Hàn Vũ, còn có cách nào khác không?”

“Muốn phá trận pháp, hoặc là giết chết người bày trận, hoặc là phá hủy mắt trận, nếu không… cô chỉ có thể đánh với mấy chục con Tử thần Thực tử này” Hàn Vũ lấy hai tay đè vào đầu: “Lần này chắc chăn toi thật rồi, có lẽ Minh Vương rất tức giận chuyện thuốc mà tôi cho anh Mạch uống để làm tan khí lạnh, để anh ta và cô lên giường, cho nên muốn giết cả tôi luôn rồi, tùy mạng thôi, Tử thân Thực tử nhiều như vậy, anh Mạch có tới cũng phải cần tôi mở rộng đến ba mươi phần trăm công lực.

thì mới có thể chiến đấu. “

Tử thần Thực tử điên cuồng lủi vào chiếc xe, chiếc xe đang rung läc dữ dội, rất có khả năng nó sẽ bị đánh lật, thùng xe sau bị đập nát tan tành, mặt kính ở bốn bên cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, một khi kính cửa xe bị đập vỡ, thì tôi và Hàn Vũ như cá trong chậu, năm chäc cái chết mà không có cơ hội chuyển mình.

Đúng rồi!

Tôi chợt nhận ra răng trong công viên thiếu nhi, hình nhân màu đỏ đã từng dạy cho tôi cách nhỏ máu thành kiếm, có lẽ…

“Hàn Vũ, tôi nghĩ ra cách rồi! Nhưng anh cân phải giúp tôi!”

“Cách gì?” Hàn Vũ quay lại.

Tôi duôi cánh tay trái ra và nói với anh ta: ‘Anh có loại dao phâu thuật nào không, có thể giúp tôi rạch một miệng ở cánh tay tôi để máu có thể chảy ra nhanh mà lại không chảy nhiều quá khiến người ta bị sốc không?”

““Hả? Tự làm hại bản thân là cách của cô sao?”

Anh ta càng thấy kỳ lạ.

“Không phải, mà là..” Đang định giải thích thì kính ở cửa sổ trước xe đột nhiên vỡ tan, một cánh tay của Tử thân Thực tử thò vào, tình thế cấp bách, không còn cách nào nói nhiều nữa: “Tóm lại anh phải tin tôi, giúp tôi rạch thủng trước đi!”

Hàn Vũ liếc nhìn tôi một cái, rồi không hỏi gì thêm, trong tay xuất hiện một con dao phầu thuật rất nhỏ, kéo cánh tay tôi qua, rồi ấn vào chỗ khuỷu tay của tôi, sau khi con dao rạch vào, tôi đau đớn mà rít lên một tiếng, máu ào ạt chảy ra, tôi nhanh chóng hạ cánh tay xuống, để cho máu theo ngón †ay mà nhỏ xuống đất.

Máu không ngừng chảy trên mặt sàn xe, in dấu khắp mặt sàn, trên mặt sàn xuất hiện một cái miệng nhỏ, dần dần tụ lại thành một vũng máu.

Cơ hội đây rồi.

Tôi nhắm mắt lại, và một lân nữa mô tả lại trong đầu tưởng tượng ra hình dạng của thanh thần kiếm kia.

“Này cô gái, sao cô biết sử dụng loại phép thuật tà ác nhất này thế!” Tôi nghe thấy tiếng kêu của Hàn Vũ.

Không để ý nhiều như vậy nữa, lại một tiếng vỡ tan tành của một chiếc kính cửa sổ ô tô khác, hình dạng thần kiếm đã được khắc họa xong, tôi mở mắt ra, trong hồ máu đang chảy ròng ròng, giống hệt như thanh kiếm trong công viên thiếu nhỉ, xung quanh là những chữ màu đỏ, thanh kiếm màu máu được bao quanh bởi những ấn tín màu đỏ trôi nổi trước mặt tôi, chuôi kiếm hướng về phía tôi, thân kiếm khẽ run lên.

Con Tử thân Thực tử chỗ kính chắn gió đã lao tới năm lấy chân của Hàn Vũ, Hàn Vũ hoàn toàn không có khả năng tấn công, chỉ có thể cắm con dao phầu thuật vào tay của con Tử thân Thực tử, tuy nhiên, con dao phâu thuật căm vào tay Tử thân Thực tử, ngay lập tức tan thành bột vụn, căn bản không thể làm Tử thần Thực tử bị thương được, tôi thấy đôi giày da của Hàn Vũ bị tóm lấy cũng bị ăn mòn, lập tức đôi chân của anh ta sắp bị phế rồi!

Không còn chần chừ gì nữa, tôi hét lên: “Phá!”

Sóng không khí màu đỏ từ cơ thể tôi bất chợt rung lên theo phản ứng, tất cả những con Tử thần Thực tử đang leo vào đều bị văng ra, nhưng đồng thời, chiếc xe cũng bị hư luôn Một tay tôi năm lấy thanh kiếm, vào lúc này, tôi cảm thấy được thanh kiếm hòa làm một với cơ thể mình, thậm chí tôi có thể cảm nhận được đường hoa văn của thân kiếm, giống mạch máu trên người tôi đang chảy đi vậy.

Thật kỳ quái, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì tôi đã lớn tiếng gọi Hàn Vũ: “Hàn Vũ, chúng ta ra ngoài trước!”

Với sự trợ giúp của phần còn lại của chiếc xe bị sóng đánh tán loạn, tôi và Hàn Vũ đã chạy ra ngoài, dựa lưng vào một gốc cây lớn.

Vì sóng không khí nên những con Tử thần Thực tử ngã xuống đất còn chưa ngoi lên được “Hàn Vũ, anh có cách nào để tăng cường sức mạnh của tôi không?” Hai tay tôi câm thanh kiếm màu máu, quan sát kỹ xung quanh.

Trước tiên, Hàn Vũ dùng thuốc để cảm máu trên cánh tay của tôi, rồi sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi: “Này cô gái, tà thuật này của cô cực kỳ hao tổn tỉnh lực của con người, nếu tỉnh lực bị tiêu hao quá độ, thì trái tim cô sẽ cũng yếu dần, chưa kể còn nguy hiểm đến tính mạng, mà tuổi thọ của cô cũng sẽ bị rút ngắn”

“Tôi biết, trước đây Lãnh Mạch đã từng nói, nhưng hiện tại không phải là lúc để cân nhắc nữa, dù sao tính mạng cũng không bảo vệ được nữa, lại còn bị rút ngăn tuổi thọ” Tử thân Thực tử mới dậy, tình hình vẫn còn rất cấp bách: “Hàn Vũ, năng lực này phải biến thành hình nhân màu đỏ sử dụng mới mạnh được, bây giờ tôi không dám sử dụng hình nhân màu đỏ, anh cần phải nghĩ ra cách làm gia tăng sức mạnh!”

Hàn Vũ suy nghĩ.

Tử thần Thực tử kéo tới, con đầu tiên đã kẹp.

chặt tôi, tôi chẳng hiểu gì về kiếm thuật cả, chỉ có thể vung kiếm chém loạn xạ, thanh huyết kiếm.

chém vào con Tử thần Thực tử, không bị tan chảy giống như con dao phâu thuật lần trước, Tử thân Thực tử hét lên đau đớn, rồi liên tục lùi lại vài bước.

Hình nhân màu đỏ nói không sai, máu của tôi có thể cät đứt cả không gian, huống chỉ là một con Tử thần Thực tử.

Đúng rồi!

Cắt đứt không gian!

“Hàn Vũ, có thể cắt đứt trận pháp này từ bên trong không?” Tôi hỏi với vẻ tràn trễ mong đợi.

Nhưng Hàn Vũ lại lắc đầu: “Không thể, đây không phải là ảo cảnh”

Con Tử thần Thực tử bị tôi đánh lui trở nên tức giận, gầm lớn một tiếng rồi lao về phía tôi, tôi chỉ có thể cầm kiếm đánh trả lần nữa.

“Chỉ có thể vậy thôi” Hàn Vũ đột nhiên nói: “Này cô gái, tạm thời tôi cho cô mượn cấm thuật này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.