“Anh bảo tôi cầm thì tôi cầm à!” Tôi hất ngược căm lên hừ hừ với anh ta.
Anh ta thấp giọng cười, đưa tay véo má tôi: “Nhóc con, tôi chiều em quá nên em hư rồi”
Anh ta chiều tôi…
Anh ta chiều tôi? Chắc là chiều thật, nếu không, tại sao anh ta có thể nghĩ đủ cách để nịnh tôi vui cơ chứ.
Lãnh Mạch cái gì cũng tốt, nhưng tính cách thì xấu vô cùng, tính chiếm hữu lớn đến mức biến thái, nhưng chẳng phải từ trước đến nay anh ta đều như vậy sao? Tính cách chính là thứ không thể thay đổi được.
Điều càng đáng buồn hơn là tôi lại cứ rất thích, rất thích anh ta.
Khi giằng lấy bông hoa từ tay Lãnh Mạch tôi làm gì còn giận nữa, nên đành hừ một tiếng, thể hiện rằng mình không phải người dễ nịnh nọt như vậy: “Hứt”
“Lợn hứ à” Anh ta bật cười, tôi thấy trong mắt anh ta chỉ đong đầy hình bóng mình, chỉ có mình, ngay cả phong cảnh xung quanh cũng không có, tôi bỗng ngây người ra.
“Hai người đủ rồi đấy” Tống Tử Thanh nói chen vào: “Hai người thích thân mật với nhau tôi không có ý kiến gì, hai người thích làm người ta buồn nôn tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng phiền hai người đừng thả thính nhau tự nhiên như vậy trên lưng ông được không hả?!”
Tôi xấu hổ đến mức hận không thể tìm được cái lỗ lẻ nào để chui xuống!
Lãnh Mạch thờ ơ: “Tôi thả thính người phụ nữ của tôi thì đã làm sao? Nếu không anh biến thành quỷ sai để tôi làm hướng dẫn viên đi, tôi cõng cô ấy!”
“Tôi có ngàn vạn cái miệng cũng không cãi lại anh được!” Tống Tử Thanh trợn trắng mắt.
Thời gian vẫn còn, Lãnh Mạch đề xuất nghỉ ngơi ở đây một lát, dù gì thì khi tới núi Chu Phong, thứ đón chờ chúng tôi cũng là một trận chiến ác liệt.
Tống Tử Thanh dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, Lãnh Mạch đi giải quyết nỗi buồn nho nhỏ, tôi đứng một mình chỉ đỉnh núi nhìn về phía núi Chu Phong cách đây không xa, gió lạnh thổi tóc tôi tung bay phất phơ, hơi thở mang chút mát lạnh khiến tư duy của người ta cũng trở nên minh mãn và tỉnh táo hơn.
Nhất định phải cứu được Lão Quỷ, nhưng đám người trên núi Chu Phong không phải loại mà mấy tên ma quái ở ba thành phố kia có thể sánh được, chỉ riêng Häc Hỏa Nữ, tên đeo mặt nạ ác quỷ và con hung quỷ còn sót lại cũng đủ để chúng tôi đối phó rồi, huống hồ tên mặt nạ ác quỷ từng nói còn có thêm người hứng thú với Lãnh Mạch, chắc chắn năng lực của kẻ đó cũng không hề yếu đuối, vả lại còn có một kẻ gọi là thủ lĩnh kia, kẻ địch ở trong chỗ tôi, chúng tôi ở ngoài sáng.
Thực ra tình thế này rất bất lợi với chúng tôi, chỉ là Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh đều không nói ra mà thôi.
Nhưng tôi biết rõ.
Tôi chỉ nói một câu muốn cứu Lão Quỷ, bọn họ liền mặc kệ tất cả để đi theo tôi, lại còn tính toán hết tất cả mọi chuyện, vạch rõ kế sách, thậm chí còn bị trọng thương, tôi rất cảm kích bọn họ, nhưng tôi không giỏi thể hiện tình cảm, không biết nên thể hiện sự cảm kích của mình với bọn họ như thế nào.
Lãnh Mạch xuất hiện trong lùm cỏ, anh ta gọi tôi: “Nhóc con, lại đây”
Tôi đi về phía anh ta, không chờ tôi hỏi, anh †a đã nắm lấy tay tôi một cách rất tự nhiên: “Tôi dẫn em đi xem thứ hay ho”
Tôi sững sờ, cúi đầu nhìn, lòng bàn tay to lớn của Lãnh Mạch đang bao trọn bàn tay nhỏ bé của tôi.
Trái tim thoáng chốc đập liên hồi.
Lãnh Mạch dẫn tôi vào sâu trong rừng cây, xung quanh rất tối, hàng cây dày đặc ngả chiếc bóng đong đưa xuống nền đất, trông vô cùng rợn người, tôi không kìm được liền rảo nhanh bước chân đuổi theo Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, rốt cuộc anh định dẫn tôi đi đâu vậy?”
Anh ta không đáp lời, mà chỉ đi thẳng về phía trước.
Gió lạnh thổi qua tai, đỉnh đầu là bóng đen bao trùm che lấp ánh sáng, nhưng lòng bàn tay tôi vấn cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàn tay Lãnh Mạch.
Có Lãnh Mạch ở bên, còn điều gì đáng để tôi phải sợ hãi nữa cơ chứ?
Lãnh Mạch đi vài bước liền dừng lại chỉ về phía trước: “Phía sau lùm cỏ”
Dáng vẻ thân thần bí bí vô cùng, tôi nghi hoặc liếc mắt nhìn anh ta, nơi đây rất yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy vào tiếng chim muông và côn trùng kêu, không gian cực kỳ đáng sợ, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, tôi vẫn từ sau lưng anh ta tiến lên phía trước, đưa tay vạch lùm cỏ dày đặc ra.
“Oal” Phong cảnh trước mắt khiến tôi ngạc nhiên đến mức miệng thốt ra thành tiếng.
Đột nhiên tôi không biết mình nên dùng tính từ nào để miêu tả khoảnh khắc này, để hình dung cảnh tượng tuyệt đẹp ở nơi đây.
Khắp một vùng trời đều là đom đóm, cây đại thụ xì xào, lm cây dày đặc, ánh sáng của đom đóm chiếu rọi khắp màn đêm tối tăm, tô điểm thêm cho bức màn đen kịt một gam màu lấp lánh.
Từ trước tới nay tôi chưa từng nhìn thấy một cảnh tượng đẹp đến nao lòng như thế này, tôi đi về phía trước vài bước, tôi chưa bao giờ nhìn thấy đom đóm, chứ đừng nói đến chuyện một đống đom đóm bay lòng vòng xung quanh mình như vậy. Tôi xòe tay ra giơ lên không trung, đom đóm không sợ tôi, có mấy con còn lớn mật bay tới đậu trên ngón tay tôi võ cánh lia lịa.
“Lãnh Mạch, nhìn này!” Tôi nâng niu hai con đom đóm trên tay, đầu ngoảnh lại gọi Lãnh Mạch, cằm hất lên.
Thân hình cao lớn của Lãnh Mạch đổ bóng xuống người tôi, đôi mắt sâu thẳm như viên ngọc đen quý hiếm dần trở nên dịu dàng mà có lẽ ngay cả anh ta cũng không biết, trong mắt của anh ta, tôi nhìn thấy bản thân mình đang mặc một chiếc áo T-shirt màu xanh nhạt và một chiếc quần bò đơn giản, mái tóc dài buông xõa sau lưng, đom đóm bay xung quanh tôi, ánh sáng lập lòe của đom đóm vẽ nên một gợn sóng dập dìu như trong giấc mộng.
Còn Lãnh Mạch trong mắt tôi đâu chỉ dừng lại ở hai chữ anh tuấn.
Có một câu như thế này.
Thế gian đẹp là do bạn.
Lãnh Mạch chậm rãi bước tới trước mặt tôi, kéo người tôi lại để tôi đứng đối diện nhìn thẳng vào mắt mình, đom đóm cảm nhận được động tĩnh liền bay vụt đi, tôi lập tức đanh mặt lại: “Lãnh Mạch, anh dọa bọn chúng sợ chạy.
hết rồi kìal”
Lãnh Mạch vừa tức vừa buồn cười, đanh giọng quát tôi: “Chẳng nhế tôi không đẹp bằng đom đóm sao?”
Tôi liếc liếc anh ta hai cái, rồi lại quay đầu đi nhìn đom đóm, sau đó lại nhìn thẳng mặt anh ta thốt ra một câu: “Không thể sánh nổi”
“Người phụ nữ chết tiệt!” Ở một nơi phong cảnh tuyệt đẹp như thế này, anh ta gần giọng gọi tên tôi từng chữ, từng chữ một.
Cảm giác rung động quanh con tim dường như đã chạm tới nốt nhạc đẹp đẽ nhất.
Tôi bật cười: “Hahaha, Lãnh Mạch, không ngờ anh lại so sánh mình với một con đom đóm, rốt cuộc anh tự luyến đến mức nào vậy!”
Lãnh Mạch tối sâm mặt lại, đáy mắt nhanh chóng co lại thành một đường hẹp dài, tôi nhìn thấy, nhưng lại giả vờ như không nhìn ấy, anh ta xông tới nói v‹: “Tôi dẫn em tới đây nhìn mấy con đom đóm đẹp như thế này, chẳng phải em nên chủ động thưởng cho tôi chút gì đó sao?”
Tôi cười trộm, tôi đẩy mặt anh ta ra: “Tôi nghèo rớt mồng tơi như thế này đâu có gì thưởng cho anh được chứ”
“Có” Anh ta nhìn tôi chằm chằm.
Trái tim tôi thoáng chốc đập lỡ nửa nhịp.
Có phải anh ta muốn nói rằng tôi có thể thưởng cho anh ta không vậy?
Thế này có được tính là tỏ tình không? Nếu tính là tỏ tình, vậy tôi phải làm thế nào đây?
Đồng ý? Đồng ý nhanh như vậy có hay lắm không nhỉ? Liệu có vội vàng quá không nhỉ?
Không đồng ý? Nhưng rõ ràng tôi muốn đồng ý mà aaaaaaa tôi phải làm sao bây giờ?
“Tôi nghĩ kỹ rồi, em không có gì thưởng cho tôi thật, quá nghèo” Anh ta nói.
Mẹ nó!
Tôi đúng là tự mình đa tình quá trớn rồi!
Lãnh Mạch có thể nói ra mấy lời hay ý đẹp được không vậy?
“Phì” Anh ta đột nhiên thấp giọng cười.