Vợ Của Vua Địa Ngục -Chồng Ma Của Em

Chương 211: Đấu trí, đấu dũng




Khi tính mạng của bạn đứng bên bờ vực thẳm, thì kỹ năng diễn xuất của bạn sẽ hoàn toàn bộc phát.

“Chị gái lúc nấy đi đâu mất rồi? Hai người diễn ảo thuật à? Rốt cuộc hai người là ai? Câu xin hai người tha cho tôi đi mà…” Tôi khóc lóc nói với gã răng nanh, hoàn toàn phớt lời người phụ nữ dán sát mặt mình.

Thấy tôi như vậy, người phụ nữ kia có chút do dự, hàng lông mày cau chặt lại trầm tư suy nghĩ một hồi, sau đó mặc lại quần áo tử tế, quỷ khí màu đen trong cơ thể cũng dần tan đi.

Tôi đoán chắc cô ta đã khôi phục lại hình hài con người.

Tuy mắt tôi có thể nhìn thấy ma, nhưng nhược điểm duy nhất của nó chính là, tôi không thể phân biệt được rằng rốt cuộc quỷ có hóa thân thành người hay không, bởi vì trong mắt tôi, ma quỷ là ma quỷ, hóa thân thành người cũng chẳng khác gì nhau.

“Sao thế? Ngay cả người cô cũng không nhìn thấy à?” Người phụ nữ kia hỏi.

“ÁI” Tôi vội vàng hét lên: “Chị gái à, sao đột nhiên chị lại xuất hiện ở đây? Đáng sợ quá đi mất, rốt cuộc hai người làm kiểu gì vậy? Cầu xin hai người đừng giết tôi…”

Cô ta túm cổ áo tôi: “Cô không biết hạt phong ấn đang ở đâu thật sao?”

Tôi đang định tiếp tục diễn kịch, tiếp tục dùng khổ nhục kế, thì cánh cửa phòng vệ sinh bông dưng bị đạp mở.

Ba người chúng tôi đều đưa mắt nhìn qua đó.

Ngoài cửa có một cô gái đang đứng, ăn vận kiểu này… đó chẳng phải cô gái nằm nghịch điện thoại đối diện giường tôi sao?!

Cô gái này cũng mặc quân áo của con người, nhưng mặt lại mang dáng hình của một con cóc, hai má phồng lên, mắt cũng lồi ra, nhưng trên người lại không có quỷ khí, không biết là ma quỷ hay là con quái vật gì.

Cô ta khoanh tay: “Gan các người lớn thật đấy, dám cướp người với chúng tôi “

“Cô là ai!” Gã răng nanh bày ra tư thế cảnh giác.

“Tôi là ai? Hứ” Mặt cóc cười lạnh, hai má phồng lên cũng run rẩy theo: “Các người nghe lén lãnh tụ nói chuyện ở Chu Phong, chẳng nhế các người tưởng thần không biết, quỷ không hay thật à?”

Lãnh tụ…

Mặt cóc là người Chu Phong – kẻ nhốt Lão Quỷ!

“Thì ra là người của núi Chu Phong” Người phụ nữ tóc dài buông cổ áo tôi ra, cô ta đẩy tôi sang một bên, rồi quay đầu lại đối diện với mặt cóc: “Cô tới đây làm gì? Bọn tôi đang thu phục con người, chẳng nhẽ các người cũng muốn nhúng tay vào ư? Bên ngoài còn nhiều người lắm, ăn ai tùy cô”

“Các người giả ngu hay ngu thật đấy?” Mặt cóc mất kiên nhãn: “Nếu không vì hạt phong ấn kia, vậy liệu các người có bắt cô ta không! Các người tưởng tôi ngu à?”

Hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi!

“Hạt phong ấn đang ở trên người cô ta thật!” Người phụ nữ tóc dài giật mình, quay sang lườm tôi hăm hăm: “Được lắm, kỹ năng diễn xuất khá lắm, lát tôi tôi sẽ tính sổ với cô!

Bây giờ phải giải quyết cô trước đã – cóc thúi!”

“Một con ma nước nhỏ bé mà giọng điệu cũng hống hách ghê nhỉ” Mặt cóc nói.

Mùi thuốc súng ở hai bên đều rất nồng, có vẻ như bọn họ sắp đánh nhau thật rồi, nhưng tôi không còn tâm trạng xem bọn họ đánh nhau nữa, hai mắt nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, bây giờ tôi phải thu hút sự chú ý của bọn họ, sau đó chạy khỏi đây ngay!

Dưới bồn rửa mặt có một ô cửa sổ nhỏ, cửa sổ ấy đang hoạt động, không đóng, tôi sờ sờ hai lá bùa trong túi quần mình, rôi nhanh chóng nghĩ cách.

Nghĩ ra rồi!

Tôi lấy cả bùa chớp sáng và bùa bó buộc ra, vô viên bùa bó buộc thành khối cầu nhỏ, tôi rất căng thẳng, lòng bàn tay ướt đãm mồ hôi, ngay cả bùa cũng ướt nhẹp một mảng, tôi hít sâu một hơi, quay đầu lại hét lớn về phía ba tên quái vật đang chuẩn bị lao vào đánh nhau: “Hạt phong ấn đang ở chồ tôi đây này!”

Ba tên quái vật đều quay phắt lại nhìn tôi, tôi giơ bùa bó buộc hình cầu trong tay phải về phía chúng, khối cầu ấy để lộ ra một góc nhỏ cho bọn chúng nhìn, đứng từ góc độ này, thứ bọn chúng nhìn thấy chỉ là một viên hạt gì đó trong tay tôi.

“Hạt phong ấn!” Ba con quái vật đều nhảy bồ vào người tôi!

Chính lúc ấy, tôi vò nát bùa chớp sáng.

Bùa chớp sáng phát ra ánh sáng trăng lóa mắt lạ thường, ba con quái vật đều vội vàng bịt mắt lại.

Tôi lập tức thò đầu ra bên ngoài ô cửa sổ nhỏ dưới bồn rửa mặt, bên ngoài là tiếng gió lồng lộng vụt tới khi đoàn tàu chạy qua, tôi thầm đếm ngược trong lòng: một, hai, ba…

Khi đếm đến ba, bùa chớp sáng liền biến mất. Ba con quái vật khôi phục lại thị lực, ngay khi đó, tôi cũng buông lỏng tay ra, ném thẳng bùa bó buộc ra bên ngoài ô cửa sổ, vì gió quá lớn, nên bùa bó buộc lập tức biến mất ngay.

“ÁI Hạt phong ấn!” Tôi cố ý hét toáng lên.

Ba con quái vật không thèm để ý tới tôi nữa, chúng dùng hết kỹ năng của mình để nhảy xuyên ra ngoài ô cửa sổ nhỏ đuổi theo bùa bó buộc.

Tôi lập tức đóng chặt cửa sổ lại, cả người lảo đảo lùi về sau hai bước, mông ngồi bệt xuống nền nhà.

Cách sử dụng bùa bó buộc chính là ném nó lên người đối phương, chỉ cần đối phương chạm phải nó thì đối phương sẽ bị nó trói chặt, một chiếc bùa bó buộc có thể trói được ba con ma bình thường, trông ba con này cũng không phải thuộc hàng boss, có lẽ bùa bó buộc có thể trói được chúng.

Tôi chỉ có thể tự cầu phúc cho mình.

Không có Lãnh Mạch, Dạ Minh, không có Tống Tử Thanh ở đây, tôi đành phải nghĩ nát óc, dùng mọi cách để sinh tồn.

Đây là lần đầu tiên tôi một thân một mình đối đầu với mấy con ma đó, lưng áo T-shirt thấm đẫm mồ hôi, tôi gắng gượng chống đỡ đôi chân mềm nhữn bò dậy, hai tay vịn vào tường, vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh.

Thời gian bùa bó buộc có thể trói chặt đối phương là hai mươi phút, mà thời gian từ đây tới thôn Hòa Bình vẫn còn hai tiếng nữa, nếu ba con quái vật kia biết tôi lừa chúng, chắc chăn chúng sẽ quay lại giết tôi, bây giờ tôi bắt buộc phải về phòng ngay lập tức để ôm lấy balo, câm chặt lấy bùa để cứu mình!

Khi trở về phòng của mình, Đường Tuyết và Tiêu Tiểu Nguyệt đều đang nằm trên giường, Đường Tuyết đã ngủ, Tiêu Tiểu Nguyệt thì ngồi thẳng người dậy nhìn tôi: “Đồng Đồng, cô sao thế? Đi ăn bát mì thôi mà cũng lâu vậy, mặt mũi lại còn đổ đầy mồ hôi nữa chứ, cô nóng lắm à?

Nhưng điều hòa mở nhỏ hết cỡ rồi đấy”

“Tôi không sao, tôi đi vệ sinh ất mà” Tôi miễn cưỡng cười cười rồi trèo lên tầng trên.

Chiếc giường đối diện không có ai, quả nhiên mặt cóc chính là cô gái đó, cô ta vẫn luôn giám sát tôi!

Tôi vừa vớ lấy balo để chuẩn bị mở sách hướng dẫn sử dụng bùa chú ra độc thì Tiêu Tiểu Nguyệt đột nhiên thò đầu ra nghển cổ nhìn tôi, tôi vội vàng ấn balo xuống, suýt thì để cô ấy nhìn thấy bùa rồi.

“Đồng Đồng” Cô ấy gọi tôi: “Sắc mặt cô kém lắm, thật đấy, trông cô như gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm vậy”

“Tôi đi vệ sinh, đâu xảy ra chuyện gì đáng sợ cơ chứ” Tôi mím môi, trời ơi, cô có thể năm xuống giường ngủ để tôi xem sách không vậy!

Thời gian cấp bách lắm chị gái ơi!

“Có phải cô…” Cô ấy cau mày, rồi thốt ra một câu khiến tôi kinh ngạc tột độ: “Có phải cô nhìn thấy ma không?”

Tôi rùng mình, suýt thì ném luôn chiếc balo ra ngoài, sau đó nhanh chóng che giấu vẻ kinh hãi: “Cô nói linh tỉnh gì vậy, tuy tên của tôi đại hung, nhưng không có nghĩa tôi có thể nhìn thấy ma! Nếu không tôi sớm đã bị dọa sợ chết khiếp rồi, cô thấy có đúng không? Đừng nghĩ nhiều nữa, tôi đi vệ sinh hơi lâu ấy mà, bây giờ chân tôi tên lắm, đau mỏi khắp người, cô để tôi năm một lát là được”

“Thế à2?” Tiêu Tiểu Nguyệt lại nhìn tôi chăm chú một hồi, sau đó mới quay trở lại giường của cô ấy: “Không được đi vệ sinh lâu quá đâu, lòi rom đấy”

Tôi khóc không ra nước mắt, ngay cả cứ* cũng phải nhịn đây này, làm gì có chuyện ngồi bệ xí lâu đến mức lòi rom chứ.

Sau khi xác nhận Tiêu Tiểu Nguyệt đã ngủ thiếp đi, tôi mới vội vàng mở sách hướng dân sử dụng bùa chú ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.