Chương 203: Cố ý dụ chúng tôi xuất hiện
Cố ý dụ chúng tôi xuất hiện
Chắc chắn Lãnh Mạch đang giấu tôi chuyện gì đó liên quan tới Lão Quỷ, nếu không Lãnh Mạch sẽ không lập tức thẳng thừng từ chối bàn bạc khi tôi nhắc tới [ão, vả lại còn từ chối một cách dứt khoát như thế nữa chứ.
Tôi đứng trong phòng khách tranh luận với Lãnh Mạch, hỏi Lãnh Mạch về chuyện của Lão Quỷ, lúc mới đầu anh ta còn đáp đi đáp lại đôi câu, rồi sau đó bỗng dưng nổi cáu, thẳng thừng phủi áo biến mất luôn.
Tôi tức đến mức giâm mạnh chân xuống đất.
Lãnh Mạch càng như vậy, tôi càng thêm hiếu kỳ về thân phận của Lão Quỷ, nhưng bất kể Lão Quỷ có thân phận gì, và dù Lão Quỷ chỉ là một con ma bình thường, thì tôi cũng vân sẽ đi tìm ông ấy.
Chắc chăn Lão Quỷ đang gặp phải chuyện khó khăn nên bây giờ mới không thể xuất hiện được.
Trước kia, đôi khi tôi còn chê bai ông ấy cứ cun cút đi bên cạnh tôi như một con đỉa, nhưng bây giờ không có ông ấy ở đây, cuộc sống của tôi chợt thiếu đi chút vui vẻ.
Nhớ khi trước, khi tôi có chuyện gì đó không hiểu hoặc khồng biết về một thứ gì đó, Lão Quỷ đều sẽ kiên nhãn giải thích cho tôi biết, chứ không như Tống Tử Thanh và Lãnh Mạch, nhiều lúc bọn họ thốt ra mấy từ tôi không hiểu, mở lời hỏi bọn họ, bọn họ đều không thèm để ý tới tôi. ĐÃ Lão Quỷ còn ăn cơm cùng tôi, buôn với tôi cách làm các loại điểm tâm phong phú, lại còn cùng tôi xem những bộ phim truyền hình cẩu huyết, hai chúng tôi ôm chầm lấy nhau khóc lóc nức nở, hai người đều rất thích ngồi lê đôi mách, có tin lá cải gì hot, Lão Quỷ đều chạy tới chỗ tôi bép xép một hồi. Dáng ngủ của Lão Quỷ rất xấu, khi nhìn thấy mấy cô em gái xinh xắn đáng yêu đều không thể nhằm mắt lại được, nhưng nhát gan nên không dám động chạm, Lão Quỷ nói, tôi là người đầu tiên ông ấy dồn hết dũng khí để sàm sỡ, nhưng lại bị “trúng thưởng” người phụ nữ của Lãnh Mạch đại nhân.
Mỗi lần nhắc tới chuyện này tôi đều dùng gối đập Lão Quỷ, còn ông ấy thì kiên nhân quỳ dưới đất mặc cho tôi làm càn, vừa nịnh nọt tôi vừa bật cười ha hả.
Tuy cách biệt tuổi tác giữa tôi và ông ấy khá lớn, nhưng ông ấy không hề thể hiện mình là người có tuổi, tôi và ông ấy cứ như những người bạn tâm giao đồng niên, và đôi khi cũng có tình cảm thân thiết như thể bố con ruột thịt, không cần tôi nói thì ai cũng,biết bố đẻ của tôi có đức hạnh như thế nào. Lão Quỷ là người mang tới cho tôi tình yêu thương và sự chiều chuộng của một người bố.
Ngâm nghĩ kỹ lại từng kỷ niệm giữa tôi và Lão Quỷ, đáy lòng tôi càng thêm chua xót, vốn định ngủ thiếp đi, nhưng tôi lại không thể ngủ nhằm mắt ngủ nổi, cả người lảo đảo bò dậy từ trên giường.
Ti vi dưới tầng vần chưa tắt, truyền hình đang chiếu bản tin thời sự, tôi vừa uống thuốc Hàn Vũ để lại vừa đi xuống tầng.
Phóng viên đang nói: “Vụ động đất ly kỳ xảy ra ở trường đại học D đến giờ vẫn chưa có bất kỳ kết quả nào, hôm nay thành phố xảy ra một vụ mất tích, theo kết quả điều tra, người mất tích là nghiên cứu sinh đại học D, giới tính nam, tên là Sài Kiệt. Trước mắt, cảnh sát đã huy động lực lượng tìm kiếm, liệu vụ mất tích của anh ấy có liên quan đến vụ bức xạ gây nên động đất của trường đại học D hay không? Đài truyền hình chúng tôi sẽ thực hiện các bản tin tiếp theo”
Sài Kiệt? Sứt Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?
Tôi vội vàng chạy ra trước màn hình tỉ vi, bên trên đang chiếu thông tin và ảnh của Sài Kiệt, tôi nhớ ra rồi!
Đấy không phải là bạn trai của Đường Kha mà Tiểu Lị từng nhắc tới sao?!
Sở dĩ Đường Kha nảy ý muốn thỉnh Bút Tiên về chính là vì muốn tác hợp với bạn trai của cô ấy!
Đúng rồi! Khi thỉnh Bút Tiên vê, Đường Kha từng nhắc đến tên của Sài Kiệt!
Tính toán trăm ngàn lần, bọn tôi tưởng Tiểu Lị đã được an toàn rồi, nhưng lai quên mất một người khác cũng có liên quan tới Bút Tiên!
Sài Kiệt biến mất, liệu có phải con hung quỷ kia đã quay lại rôi hay không? Con hung quỷ kia lại còn là nữa, nếu muốn tạo ra trứng quỷ, nó phải cân một người đàn ông…
Hỏng rồi!
Tôi lập tức đặt ly nước xuống rồi chạy lên tầng thay quần áo, tôi bắt bưộc phải tới nhà Sài Kiệt một chuyến để tìm hiểu tình hình!
Con ma thúi Lãnh Mạch kia không để lại chút phương thức liên lạc nào cả, bây giờ thì hay rồi, muốn tìm anh ta đi cùng thì tìm kiểu gì đây? Vả lại chuyện này không thể chậm trễ thêm được nữa, ngộ nhỡ hung quỹ cưỡng bức Sài Kiệt để tạo ra trứng quỷ thì những nữ sinh khác sẽ tiếp tục gặp phải nguy hiểm!
Tôi rất hổ thẹn với trường đại học D, vậy nên tôi không thể để đại học D tiếp tục xảy ra chuyện thêm nữa, tôi không thể đợi được đến khi Lãnh Mạch trở về, nên vội vàng cầm lấy điện thoại, ví tiền và thẻ ngân hàng mà Tống Tử Thanh đưa cho tôi chạy tót ra ngoài cửa.
Xe của Lãnh Mạch vẫn đỗ trong sân, cửa sổ xe hạ xuống, Lãnh Mạch lười nhác năm dựa lưng trên xe, anh ta hỏi tôi: “Đi đâu đấy?”
Mẹ nó! Không chịu nghe tôi nói chuyện mà lại dám ngồi trong xe hút thuốc hưởng thụ không gian riêng!
Tôi nói nhiều đến thế cơ à?!
“Tới chỗ này.” Tôi hậm-hực ngồi vào ghế lái phụ rồi đóng chặt cửa lại. _ Anh ta cầm tờ giấy lên nhìn một lượt, sau đó nheo mắt: “Lý do.”
“Sài Kiệt của trường đại học D đột nhiên mất tích rồi, nam sinh tên là Sài Kiệt này có liên quan tới Bút Tiên” Tôi nói vô cùng văn tắt.
Lãnh Mạch nhìn tôi với ánh mät kỳ quái: “Sao bây giờ không giống như bà già nói lắm nữa rồi?!”
“Cút!”
“Ồ… bây giờ lại biến thành bà già gớm ghiếc nói lắm rồi” Anh ta vừa cười cười chọc tôi vừa giãm ga chạy ra ngoài.
Lãnh Mạch là một con ma cực kỳ đáng ghét!
Chẳng mấy chốc đã tới nhà Sài Kiệt, tôi và Lãnh Mạch vào trong thăm hỏi tình hình, bịa đại răng chúng tôi là người của cục điều tra nào đó, bố mẹ Sài Kiệt thấy khí chất của Lãnh Mạch rất giống với đội trưởng cục điều tra, nên không hề sinh lòng nghỉ ngờ, hai người họ cứ thế đem hết mọi chuyện kể lại cho chúng tôi.
Hôm nay Sài Kiệt nói sẽ’£a ngoài chơi với bạn, nhưng sau đó không thấy Sài Kiệt về nhà nữa.
Bố mẹ Sài Kiệt nói địa chỉ nhà bạn của anh †a cho chúng tôi, chúng tôi chào tạm biệt bố mẹ Sài Kiệt rồi tìm tới người bạn Sài Kiệt gặp trước khi mất tích, bạn của anh ta trông vô cùng sợ hãi, chắc cũng đã bị cảnh sát thẩm vấn mấy lần, chúng tôi vừa nhắc tới Sài Kiệt, anh ta lần kể lại tường tận mọi thứ, không bỏ sót chuyện gì cho chúng tôi nghe.
Hôm nay bọn họ ra ngoài chơi, vì tính hiếu kỳ đột nhiên nhen nhóm, nên bọn họ quyết định vào khu đổ nát trong trường đại học D thám thính, thế là, hai người họ trèo tường nhảy vào trường, khi sắp tới tòa giảng đường cũ, anh ta đột nhiên ngất xỉu, đến khi anh ta tỉnh lại thì Sài Kiệt đã biến mất, anh ta rất sợ hãi, nên sau khi về tới nhà liên đi báo án ngay.
“Khi ấy trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện một bóng đen, sau đó thì tôi ngất xỉu, tôi thật sự không biết bất kỳ một điều gì hết, quá kỳ lạ, quả thực quá kỳ lạ..” Nam sinh kia ôm đầu cuộn tròn người trên ghế sofâ, run rẩy nói.
Tôi và Lãnh Mạch đưa mắt nhìn nhau, về cơ bản có thể xác định được rằng chính hung quỷ là người bắt mất Sài Kiệt.
Khi đứng trên đường, tôi hỏi Lãnh Mạch: “Bây giờ phải làm thế nào?”
Lãnh Mạch giơ tay nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ tối.
“Nếu hung quỷ muốn bắt Sài Kiệt đi, vậy thì chắc chắn nó sẽ có vô số cách bí mật hơn, em nói xem, tại sao nó lại cố ý giữ lại một nhân chứng, lại còn để nhân chứng chạy về nhà báo án? Chẳng nhẽ hung quỷ mở lòng từ bi, buông tha cho người vô tội sao?” Lãnh Mạch hỏi ngược lại tôi.
Chắc chăn hung quỷ sẽ không mở lòng từ bi để buông tha cho người vô tội, người hung quỷ giết đều là người vô tội, nếu tiếp tục tư duy theo lời Lãnh Mạch nói… vậy thì hung quỷ cố ý giữ lại nhân chứng, để nhân chứng đi báo án, sau khi báo án chắc chăn sẽ lên tỉ vi, sau khi lên ti vi chắc chắn sẽ có người nhìn thấy…
“Ý anh là..” Hai mắt tổi:bỗng lóe sáng: “Hung thủ làm vậy là để tôi nhìn thấy bản tin, sau đó nó đoán chắc tôi nhất định có thể liên hệ mối quan hệ giữa nó và Sài Kiệt, chắc chăn tôi sẽ đi điều tra, vậy nên nó cố ý để lộ bóng đen trước mắt bạn của Sài Kiệt, vì nó biết chúng †a nhất định sẽ tới chỗ bạn của Sài Kiệt điều tra”
“Đúng”
Tôi ngẩng đầu nhìn Lãnh Mạch: “Hung quỷ đang dân dụ tôi qua đó! Nhưng chắc hung quỷ cũng biết Dạ Minh đang ở đây mà, vả lại chúng †a cũng đang đi tìm nó, sao nó lại… tự chui đầu vào rọ vậy?!”
“Đi thì biết” Lãnh Mạch đáp lại một câu rồi mở cửa Xe ra.
“Đi đâu?” Tôi đuổi theo.
“Tới đại học D xem con hung quỷ kia đang định giở trò gì”