Chương 194: Nhất định phải trụ vững
Nhất định phải trụ vững
Lãnh Mạch dường như bị tiếng hét của tôi làm cho tỉnh táo, anh ta nhìn tôi chăm chăm một lúc, sau đó chỉ để lại một câu duy nhất cho tôi rồi quay người rồi đi: “Nhóc con, em phải trụ vững cho tôi.”
Tôi không biết anh ta đang nghĩ cách gì, nhưng câu nói ấy vô hình chung đã mang tới cho tôi một nguồn động lực vô hạn ngay chính lúc này. È Đúng, tôi bắt buộc phải trụ vững, trụ tới khi Lãnh Mạch đến, chỉ cần tôi vẫn chưa chết, tôi tin Hàn Vũ nhất định sẽ chữa khỏi cho tôi!
Hung quỷ hạ xuống đất, nó ném tôi sang một bên, tôi lăn lông lốc mấy vòng, đang định bò dậy thì hung quỷ nhấc chân giâm lên người tôi, tôi bị đè bẹp xuống đất, trứng quỷ xuất hiện trước mắt tôi, nó cứ bay đi bay lại vùn vụt, bên trong luồng khí đen hình cầu ấy hình như là một thứ gì đó từa tựa nhau thai và những sợi súc tu động đậy ngoe nguẩy trông cực kỳ kinh tởm.
“Ngươi khác với người bình thường.” Nữ hung quỷ giãm lên người tôi nói: “Hình như ngươi có thể nhìn thấy bọn ta”
“Ngươi đã ăn bao nhiêu linh hồn rồi?” Để kéo dài thời gian, tôi cố ý hỏi chuyện nó.
“Không nhiều; ấy trăm thôi, ta ăn sạch linh hồn ở trường này rồi, chẳng có tác dụng gì cả, quá bình thường, phải ăn những linh hồn từng bị trứng bị gặm nhấm mới có thể tăng cường năng lực của bọn ta.” Hung quỷ chắc nịch răng tôi sẽ chết, nên nó nói hết tất cả, nñững điều tôi không hỏi nó cũng nói, nói một cách cực kỳ tường tận.
Tôi ngâm nghĩ một lúc, rồi lại hỏi: “Có phải có người luôn cung cấp linh hồn cho các ngươi không? Nếu không cho dù trường đại học này có cổ đến mấy, linh hồn có nhiều đến mấy, cũng không thể có những mấy trăm linh hồn cho các ngươi ăn được.”
“Ha ha hai!” Nữ hung quỷ cười lớn: “Ngươi thông minh đấy”
Nghe giọng điệu của nó, tôi càng tin chắc vào suy nghĩ của mình, sở dĩ người đeo mặt nạ ác quỷ kia đi thu thập linh hồn khắp nơi, chính là vì muốn giúp hung quỷ tiến hóa, nhưng nếu hung quỷ tiến hóa, vậy thì bọn chúng cũng không phải kẻ mà người đó có thể thao túng được, người đó nhận được lợi lộc gì cơ chứ?
“Chỉ cần trứng.quỷ chui vào trong cơ thể của ngươi, ăn hết nội tạng của ngươi, vậy thì ta có thể giết ngươi được rồi” Nữ hung quỷ nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn trứng quỷ, trứng quỷ đang bay qua bay lại một cách điên cuồng, tôi không thể cứ thế thỏa hiệp được, quay sang nghiến răng nói: “Chẳng nhẽ ngươi không quan tâm tới sống chết của đồng bọn sao? Chẳng nhẽ ngươi không nhận ra từ khi đồng bọn của người giao đấu với anh trai ta thì nó không xuất hiện nữa à? Nói không chừng bây giờ nó sớm đã bị anh trai ta tiêu diệt rồi! Người của Minh giới không thể động vào các ngươi, nhưng không có nghĩa là thây âm dương hết cách với các ngươi.
“Thầy âm dương?” Nữ hung quỷ nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, thây âm dương dường như là một sự uy hiếp đối với bọn chúng, nó đưa mắt tìm đồng bọn của mình.
Tòa giảng đường đã bị sụp đổ, Tống Tử Thanh và nam hung quỷ đều đang ở trong tòa giảng đường không chút động tĩnh, nữ hung quỷ đang lo lăng cho đồng bọn của nó, và tôi cũng đang lo lăng cho Tống Tử Thanh, đây cũng là lần đầu tiên Tống Tử Thanh gặp phải hung quỷ, không biết anh ta có thể đối phó được nó không, vả lại bây giờ còn có một vấn đề lớn hơn cả….
Động tĩnh bên này quá lớn, chẳng mấy chốc sẽ thu hút người của trường tới, một khi có người bước vào chö này, hung quỷ chắc chăn sẽ phát điên!
Lãnh Mạch, anh mau quay lại đi!
Một luồng ánh sáng trăng cực mạnh vụt ra từ đống đổ vỡ, chiếu sáng cả bầu trời tăm tối mờ mịt.
Tống Tử Thanh!
Tống Tử Thanh mang theo dáng vẻ nhếch nhác bước ra khỏi đống đổ vỡ, anh đang đưa tay lau máu bên khóe miệng. Ở một bên khác, trên thân hình dã thú của nam hung quỷ có một cái lỗ lớn bị xuyên thủng, máu chảy ào ạt xuống dưới.
“Hạo!” Nữ hung quỷ hét lớn, nó ném tôi xuống đất, xông thẳng về phía nam hung quỷ.
Tôi vội vàng bồ dậy, trứng quỷ bay thẳng về phía bụng tôi, tôi không muốn trong cơ thể mình có một con quái vật như thế, nên lập tức nhấc chân đá bay trứng quỷ, trứng quỷ bị tôi đá bay ra ngoài, nó phát ra một tiếng kêu rất kỳ dị, sau đó lại xông về phía tôi một lần nữa. Tôi lùi về sau, chân vô tình đạp trúng một cục gạch vỡ, thấy trứng quỷ bay tới, tôi liền cúi xuống nhặt viên gạch lên đập mạnh vào trứng quỷ không chút nghĩ ngợi.
Trứng quỷ không có khả năng phòng ngự, nó bị viên gạch vỡ sắc nhọn đâm trúng vào điểm yếu, rơi bịch xuống đất, cất lên tiếng kêu thảm thiết, có một dòng màu tanh nồng màu đen chảy ra từ thứ từa tựa nhau thai kia, trông kinh tởm vô cùng. Tôi ném viên gạch đi, cả người liên tục lùi về sau, lùi đến chỗ có một đống đá nhỏ xếp thành núi.
Tiếng kêu của trứng quỷ thu hút sự chú ý của hai con hung quỷ, khi nhìn thấy trứng quỷ năm dưới đất lăn lộn mấy vòng rồi im thin thít, hai con hung quỷ hoàn toàn nổi cơn cuồng nộ, gầm rống lên làm rung chuyển đất trời như thiên lôi đánh sấm.
“Chạy mau!” Tống Tử Thanh nhìn về phía tôi hét lớn.
Tôi không chạy kịp, tốc độ của con nữ hung quỷ kia nhanh như một viên đạn, hai mắt còn chưa kịp nhìn thấy bóng dánð của nó thì nó đã xuất hiện trước mặt tôi, há toạc miệng ra căn tôi một phát.
“Đồng Đồng!” Tống Tử Thanh gào thét xông tới nhưng bị nam hung quỷ chặn lại.
“Nhóc con!” Tôi nhìn thấy bóng dáng Lãnh Mạch xuất hiện bên đường chân trời, anh ta cũng đang lớn giọng gọi như thế.
Nhưng đã muộn rồi, răng nanh của nữ hung quỷ đã đâm thẳng vào bả vai trái của tôi, một bộ móng vuốt khác của nó ấn tôi xuống đất, tôi nghe thấy tiếng xương vai trái của mình bị căn vỡ vụn, đau buốt khôn cùng, tôi suýt nữa ngất đi.
Nó nhả răng ra khỏi vai trái của tôi, tôi đau đến mức không tài nào động đậy nổi, hai mắt trân trân nhìn bộ răng nanh đẫm máu của nó chuẩn bị ngoạm lấy cơ thể của tôi.
Tôi tưởng lần này mình chết chắc rồi.
Nhưng tôi không chết.
Một luồng khí đen ập thẳng vào người nữ hung quỷ, hung hăng tách nó khỏi người tôi.
Nóng rực.
Tôi không động đậy nổi, cũng không thể nào quay đầu lại, nhưng chỉ cân cảm nhận được thứ nhiệt nóng bỏng ấy, tôi lập tức biết ngay người vừa tới là ai.
“Con trai của vua Thao Thiết!” Nữ hung quỷ nó.
Là Dạ Minh.
Chỉ cần xuất hiện sẽ khiến bạn bị tan chảy ngay, người như vậy chỉ có Dạ Minh mà thôi.
“Bé con ơi, cô không sao chứ?” Dạ Minh vội vàng quay đầu hỏi tôi.
Vạn vật trên thế giới này đều tương sinh tương khäc với nhau, hung quỷ khắc người của Minh giới, còn Dạ Minh thì khắc hung quỷ, bởi vì Dạ Minh là con trai của Thao Thiết.
Hung quỷ không dám động vào Dạ Minh.
Thì ra Lãnh Mạch vừa đi tìm Dạ Minh về, cũng không biết anh ta tìm thấy Dạ Minh ở góc xó xỉnh nào nữa.
Nhưng tóm lại, coi như tôi cũng đã trụ được tới lúc Lãnh Mạch đến rồi…
Chắc Lãnh Mạch đã dùng hết khả năng để đưa Dạ Linh tới đây trước, còn anh ta thì vấn đang ở đường chân trời phía xa xa, ý thức của tôi có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột vô cùng của anh ta.
Anh ta… đang lo lăng cho tôi ư?
Vai trái hoàn toàn không thể cử động nổi, tôi nghiêng đầu nhìn, ngay cả xương bả vai cũng đã bị lồi ra, đầu xương vỡ vụn, máu chảy thành dòng, lan tận tới chỗ đống đá kia, thấm đầm viên gạch.
Vừa rồi trong lúc đánh đấm hỗn loạn, váy của tôi đã bị xé toạc, chỉ có thể gắng gượng che chăn ngực tôi, máu chảy quá nhiều, thấm ướt cả váy, đến nỗi có thể nhìn thấy rõ vết bàn tay năm ngón mùa đen Lãnh Mạch để lại trên ngực trái của tôi, máu chảy tới chõ in dấu bàn tay năm ngón đó, rồi dân dân nhuộm nó thành màu máu đỏ.
Nhịp tìm của tôi đột nhiên dừng lại.
Lãnh Mạch sắp tới rồi, #ñh ta nhìn thấy được cảnh tượng này, thoáng cái liền kinh hãi hét lên: “Hỏng rồi, phong ấn sắp vỡ rồi!”
Phong ấn gì cơ?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì ngực trái đã nhói lên cơn đau đớn khôn cùng, ngực vốn dĩ là nơi nhạy cảm nhất của con gái, cơn đau này như thể tách đôi cơ thể tôi ra, nó quá đau đớn, tôi không nhịn được mà lớn giọng hét: “AI”
Một luồng ánh sáng màu đỏ chói xộc thẳng ra khỏi cơ thể tôi!