Chương 188: Hung quỷ
Hung quỷ
Một bóng đen sượt qua tai tôi, tôi cảm giác phần cổ dưới tôi hơi nhớp nháp, vươn †ay ra sau sờ một lúc rồi giơ tay lên, bàn tay thấm đầy máu.
Tôi còn chưa kịp kiểm tra vết thương thì đã thấy một bóng đen xuyên qua bức tường phía sau Tống Tử Thanh vụt ra ngoài, há miệng định cắn anh ta.
Anh ta vẫn còn đang To lăng cho tôi, muốn xem vết thương của tôi như thế nào, tôi gắng sức kéo phắt anh ta chúi người về phía trước, cả tôi và anh ta đều đập trúng vào tường, cả người Tống Tử Thanh đè ập lên người tôi theo quán tính, đôi môi sượt qua mũi tôi, suýt thì chạm vào bờ môi bên dưới.
Tôi và anh ta đều sững người.
Trong màn đêm tăm tối, anh ta đang ở ngay trước mặt tôi với một cự ly rất gần, đôi mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, bàng hoàng nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi là người phản ứng lại trước, vội vàng đẩy ngực anh ta ra: “Tống Tử Thanh, bóng đen!”
Khi ấy anh’tamới hoàn hồn trở lại, ánh mắt lập tức né sang chỗ khác, hai chân lùi về sau, biểu cảm có chút ngượng ngùng: “Tôi xin lỗi, vừa nấy..”
“Không sao đâu” Tôi.xoa xoa mũi, vừa rồi chỉ là vô tình, cũng không phải lỗi của Tống Tử Thanh.
Bóng đen vồ vào khoảng không, rồi lại biến mất trong bức tường một lần nữa.
Tống Tử Thanh vội vàng kiểm tra vết thương cho tôi, rồi thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, chỉ bị xước nhẹ thôi”
Anh ta dán băng lên miệng vết thương cho tôi, khi ngón tay vô tình chạm vào làn da trên cổ tôi, anh ta liền rụt tay lại như bị điện giật, rồi lại bất giác đưa tay bứt bứt tóc.
Bầu không khí này… ngượng ngùng quá đi mất.
Để phá vỡ cảm giác cứng nhắc, tôi hỏi Tống Tử Thanh: “Bóng đen lúc nấy như thế nào vậy? Sao nó lại biết xuyên tường, vả lại hình như tôi thấy bóng đen đó có đuôi”
“Là hung quỷ” Tống Tử Thanh tỉnh táo trở lại: “Không để ý tới chuyện này nữa, chúng ta vào phòng bệnh xem thử trước đã”
Đúng rồi, Tiểu Lị!
Khi chúng tôi bước vào vùng quỷ khí, quỷ khí không thể làm hại tôi và Tống Tử Thanh, bởi vì pháp thuật của Tống Tử Thanh mạnh, còn tôi, tôi nghĩ sở dĩ mình cũng miền dịch với quỷ khí là bởi thể chất của tôi. Chúng tôi không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đỡ cô y tá bị ngất xỉu kia ra ngoài trước, cửa phòng bệnh đang ở trước mặt, nhìn xuyên qua ô cửa kính chỉ có thể thấy một mảng đen kịt phía trong, chứ không thể nhìn thấy được bóng dáng của Tiểu Lị, lòng tôi càng thêm sốt ruột.
Tống Tử Thanh nâng tấm khiên hình ngôi sao sáu cánh chăn trước người tôi và anh ta, sau đó đạp vỡ cửa phòng bệnh.
Có ánh sáng của Tống Tử Thanh, tôi nhìn thấy một bóng đen có đuôi tựa như dã thú đang đứng bên giữờng Tiểu Lị, tay của nó có những chiếc móng vuốt sắc nhọn trông giống hệt tay của con người, nó đang định dùng chúng để đâm thẳng vào bụng Tiểu LịI “Tiểu Lị!” Tôi hét lớn.
Lúc ấy, Tống Tử Thanh cũng ra tay.
Bóng đen bị ánh sáng trắng của Tống Tử Thanh đánh bật nên nó vẫn chưa thể làm Tiểu Lị bị thương, tôi chạy tới bên giường bệnh võ võ mặt Tiểu Lị: “Tiểu LịI”
Trong phòng bệnh ngoài Tiểu Lị ra còn có hai bệnh nhân khác, cả ba người đều rơi vào tình trạng hôn mê, dù gọi thế nào cũng không tỉnh.
Tống Tử Thanh đang đối phó với bóng đen, nhờ ánh sáng lan tỏa xung quanh trên người anh ta, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy rõ mặt mũi của bóng đen kia.
Đó một thứ bề ngoài từa tựa chó sói, có một chiếc đuôi rất dài, lúc chạy cũng đặt tứ chỉ xuống đất, nhưng trên người lại không có lông, mà là da của con người, bộ móng vuốt kia của không phải là móng vuốt của dã thú, mà là bàn tay người thật!
Điều kỳ dị hơn là, đầu của nó trông giống sói, nhưng mặt lại là mặt người, có thể nhận ra đó là mặt của một người đàn ông, nhưng bên dưới lớp da mặt của người đàn ông đó là những đường vân màu đen chăng chịt, trông như thể rễ cây mọc bên trong da mặt vậy. Gọi là mặt người, nhưng cái miệng của nó lại là của một loài dã thú, răng nanh sắc nhọn chĩa hẳn ra ngoài, hai mắt phát ra ánh sáng màu lục đáng sợ.
“Rốt cuộc nó là quái vậy gì vậy..” Con quái vật này không những đáng sợ, mà còn ghê tởm, như thể sự giao thoa giữa người và thú vậy.
“Hung quỷ” Tống Tử Thanh bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu: “Hung thú chết đi hóa thành ác linh, hòa làm một với người biến đã biến thành lệ qưỷ, từ đó tạo ra hung quỷ, năng lực của chúng rất mạnh, rất khó đối phó”
Sự kết hợp giữa ác linh và lệ quỷ? Kết hợp kiểu gì? Phạch phạch phạch? * *Phạch phạch phạch: âm thanh tạo ra khi quan hệ xác thịt.
“Này, mở tuyến phòng ngự của miếng ngọc bội đi” Tống Tử Thanh nói tiếp.
Tôi cúi đầu nhìn miếng ngọc bội: “Tôi không biết làm, mở như thế nào cơ?”
“Năm chặt miếng ngọc bội, lớn tiếng niệm “vừng ơi mở ra”! Sao cô lại ngu thế nhỉ!”
Câu thần chú này là do Tống Tử Thanh tự nghĩ à? Anh ta không đùa tôi đấy chứ?
Hung quỷ bắt đầu tấn công, gào ầm lên xông về phía Tống Tử Thanh, tấm khiên hộ thân hình ngôi são sáu cánh của Tống Tử Thanh thoáng chốc vỡ nát, con hung quỷ này quá mạnh! Tống Tử Thanh không thể không chạy, rồi anh ta lại tiếp tục bắn ra hai tia sáng, hung quỷ căn bản không hề bận tâm, tia sáng đánh lên người hung quỷ chẳng có tác dụng gì, sau đó, nó nhảy bổ về phía tôi.
“Mau lên!” Tống Tử Thanh hét lớn.
Tôi cũng không còn thời gian để nghỉ ngờ thêm nữa, vội vàng nằm chặt lấy miếng ngọc bội, rồi lớn tiếng niệm: “Vừng ơi mở ral”
Khi gương mặt chảy đầy máu với hai chiếc năng nanh sắc nhọn nhe ra cách tôi đúng 0,01 mét, thì miếng ngọc bội đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng cực kỳ mạnh mẽ, làm lóa mắt tất cả mọi ngời, sau khi ánh sáng của miếng ngọc bội biến mất, tôi mở mắt ra, hung quỷ nhảy vọt lên khoảng không trên đỉnh đầu tôi, sau đó thẳng thừng ập mạnh xúổng!
“Tống Tử Thanh!” Tôi chỉ kịp lớn tiếng hét lên.
Tống Tử Thanh không ra tay.
Khi hung quỷ cách tôi một cái đầu, nó bỗng bị ánh sáng vàng đánh bật ra, xung quanh tôi vừa mới xuất hiện một chiếc lông bảo vệ hình vòng cung tỏa ra ánh sáng màu vàng, nó bao trọn lấy cả người tôi, hung quỷ tấn công tôi thêm mấy lần, nhưng đều bị đánh bật ra.
Đây chính là miếng ngọc bội trong truyền thuyết của nhà Tống Tử Thanh sao? Phòng ngự tuyệt đối! Quá đỉnh!
Hung quỷ nổi giận, mục tiêu của nó chuyển sang Tiểu Lị, nhưng Tống Tử Thanh cũng là.một kẻ địch mạnh, sao anh ta có thể để nó được như ý cơ chứ, thi triển dồn dập mấy đợt tấn công lớn, thành công ngăn chặn hành động của hung quỷ.
Nhưng cũng chính vì vậy nên phòng bệnh không thể nào chống đỡ được sức tấn công của Tống Tử Thanh, bốn bức tường rạn nứt, nền nhà sụt lún, Tiểu Lị rơi từ trên giường xuống, tôi vội vàng qua đó đỡ Tiểu Lị dậy, kéo cô ấy vào chiếc lồng bảo vệ †ỏa ánh vàng cùng mình.
Hung quỷ không đánh lại được, nên quay người nhảy ra ngoài cửa sổ trốn thoát.
Tống Tử Thanh không đuổi theo, mà vội vàng rảo nhanh bước chân về phía tôi: “Chúng ta bắt buộc phải rời khỏi đây ngay!”
Đúng lúc ấy, chiếc lông bảo vệ biến mất.
“Thời gian của chiếc lồng bảo vệ này có hạn, chỉ kéó dài một phút thôi, không thể để con hung quỷ kia phát hiện, đợi đến khi hung quỷ quay lại, tôi sẽ không thể bảo vệ cô nữa đâu” Tống Tử Thanh vừa giải thích vừa kéo tôi dậy, sau đó quay sang cõng Tiểu Lị trên lưng.
“Những bệnh nhân kia phải làm thế nào?” Tôi vừa chỉ vào giường bệnh vừa hỏi.
“Yên tâm đi, mục tiêu của hung quỷ không phải bọn họ, nó sẽ không ra tay với bọn họ đâu” Dứt lời, Tống Tử Thanh lập tức đưa tôi rời khỏi phòng bệnh.
Quỷ khí cũng cuốn theo hung quỷ mà biến mất, bệnh viện khôi phục lại ánh sáng bình thường, rất nhiều người đều cảm thấy tò mò về chuyện vừa xảy ra, tôi và Tống Tử Thanh vội vàng trốn khỏi bệnh viện, dẫu sao căn phòng cuối dãy hành lang kia cũng đã bị nứt vỡ toang hoang cả rồi.
Vừa rời khỏi bệnh viện, chúng tôi liên nhìn thấy xe của Lãnh Mạch đã đợi sẵn từ trước ở đó, anh ta lớn tiếng gọi chúng tôi: “Lên xe!”
Ơ, vừa rồi Lãnh Mạch cũng ở đây, tại sao Lãnh Mạch lại không 7a tay nhỉ? Nếu Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh liên thủ với nhau thì một vạn con hung quỷ cũng chẳng phải đối thủ của bọn họi Tống Tử Thanh đỡ Tiểu Lị lên xe, sau khi cả ba người lên hết, Lãnh Mạch liền khởi động xe.
Tôi hỏi Tống Tử Thanh mối nghỉ hoặc Quỷ khí cũng cuốn theo hung quỷ mà biến mất, bệnh viện khôi phục lại ánh sáng bình thường, rất nhiều người đều cảm thấy tò mò về chuyện vừa xảy ra, tôi và Tống Tử Thanh vội vàng trốn khỏi bệnh viện, dẫu sao căn phòng cuối dãy hành lang kia cũng đã bị nứt vỡ toang hoang cả rồi.
Vừa rời khỏi bệnh viện, chúng tôi liên nhìn thấy xe của Lãnh Mạch đã đợi sẵn từ trước ở đó, anh ta lớn tiếng gọi chúng tôi: “Lên xel”
Ơ, vừa rồi Lãnh Mạch cũng ở đây, tại sao Lãnh Mạch lại không 7a tay nhỉ? Nếu Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh liên thủ với nhau thì một vạn con hung quỷ cũng chẳng phải đối thủ của bọn họi Tống Tử Thanh đỡ Tiểu Lị lên xe, sau khi cả ba người lên hết, Lãnh Mạch liền khởi động xe.
Tôi hỏi Tống Tử Thanh mối nghỉ hoặc của mình.
Lãnh Mạch bỗng lên tiếng, nhưng đầu không ngoảnh lại: “Tôi không xử lý hung quỷ được”