Chương 187: Đừng tiếp tục thờ ơ với tôi nữa
Đừng tiếp tục thờ ơ với tôi nữa
Khi tôi và Tống Tử Thanh đứng đợi xe taxi, tôi hỏi anh ta: “Tại sao người của Minh giới lại cao hơn con người một bậc?
Chẳng phải lúc sinh thời bọn họ cũng là con người, sau đó chết đi mới trở thành người của Minh giới sao?”
“Thứ cô nhắc tới là ma, là quỷ, là địa phủ, là ma giới, Minh giới: được ra đời trước khi có nhân loại, người của Minh giới có tuổi thọ lên tới mấy trăm năm, bọn họ tự nhận mình là tổ tiên của loài người, là chủ nhân của thế giới này, sau đó nhân loại xuất hiện, ngoại trừ tuổi thọ và không có năng lực gì ra, vẻ ngoài của con người không khác với bọn họ là bao, sống trên cùng một Trái Đất, bọn họ nghĩ con người vốn là sinh vật hạ đẳng so với giống loài thượng đẳng của bọn họ”
Thì ra Minh giới ra đười trước nhân loại, chẳng trách Lãnh Mạch, Hàn Vũ, và ngay cả Dạ Minh đều có tư duy và quan niệm khác hoàn toàn so với chúng tôi.
Xe taxi mãi không tới, tôi và Tống Tử Thanh có chút sốt ruột.
Đúng lúc ấy,một con Audi màu đen đồ lại trước mặt chúng tôi, Lãnh Mạch hạ cửa sổ xe xuống: “Lên xe”
Tôi và Tống Tử Thanh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đêu ngạc nhiên vô cùng vì không ngờ Lãnh Mạch lại chủ động lái xe tới đưa chúng tôi đi Tôi vốn không định lên xe Lãnh Mạch, nhưng tình hình trước mắt rất cấp bách, không thể chậm trễ được, nên tôi và Tống Tử Thanh chẳng nói chẳng rằng, lập tức mở cửa lên xe.
Lãnh Mạch khởi động con xe chạy vụt đi.
“Hứ, sao thế, nhân vật lớn của Minh giới bị câu nói ban nãy của tôi kích động à?” Tống Tử Thanh buông lời mỉa mai.
“Câu nói ban nấy” ám chỉ lời Tống Tử Thanh nói răng, bao giờ Lãnh Mạch chịu hạ mình, thì đến lúc ấy hãng tới tìm tôi.
Lãnh Mạch không lên tiếng, mà chỉ phóng thẳng con xe chạy về phía trước với tốc độ nhanh nhất.
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ cũng không phải lúc quan tâm tới chuyện tình cảm của mình, người tôi lo lắng là Tiểu Lị, tôi chỉ mong cô ấy có thể trụ vững được, trụ vững được đến lúc chúng tôi tới.
Con xe nhanh chóng đỗ lại trước cửa bệnh viện nơi Tiểu Lị nằm, tôi có chút ngạc nhiên, không ngờ Lãnh Mạch lại biết điều ấy.
“Tôi luôn đi theo em” Anh ta đột nhiên lên tiếng như thể nhìn thấu tâm tư của tôi vậy.
Tôi thật sự hoài nghỉ rằng không biết liệu anh ta có biết đọc suy nghĩ con người hay không.
Ba người chúng tôi đều xuống xe, tôi và Tống Tử Thanh chạy vào bệnh viện, Lãnh Mạch đi phía sau gọi tôi quay lại: “Nhóc con”
Tôi chợt dừng bước, nhưng không ngoảnh đầu.
Anh ta trâm mặc.
Một giây, hai giây, ba giây…
Tôi không thể đợi nổi nữa rồi, vừa nhấc chân lên định chạy đi, thì anh ta đột nhiên lên tiếng: “Tôi xin lỗi”
Tôi xin lỗi…
Tôi đứng ngây người tại chỗ.
Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Tai tôi không bị ảo giác đấy chứ? Lãnh Mạch nói… xin lỗi tôi?
Chuyện gì vậy?!
Tống Tử Thanh cũng bày ra dáng vẻ bà cô hóng hớt với biểu cảm ngạc nhiên.
“Tôi xin lỗi em vì chuyện đánh em ngày hôm đó” Anh ta nói tiếp, chân không bước vội, mà cứ: thế đứng phía sau tôi trâm giọng mở lời, thanh âm có chút khàn, cảm giác hơi tủi thân: “Đừng tiếp tục thờ ơ với tôi nữa”
“Mẹ ơi!” Tống Tử Thanh bất giác chửi †hề, anh ta quay phắt đầu lại: Lãnh Mạch, có phải não anh bị tàn rồi không? Hay là bị ma nhập thế? Hay là lỗ tai tôi có vấn đề vậy? Ngạc nhiên quá đi!”
Tôi còn ngạc nhiên hơn, ngạc nhiên đến mức không thốt ra được một lời nào, ngạc nhiên đến mức cả người cứng nhắc, không thể động đậy nổi.
Lãnh Mạch không thèm để ý tới lời lẽ trêu chọc của Tống Tử Thanh, mà chỉ chăm chăm nhìn theo bóng lưng tôi.
Tôi biết anh ta đang đợi câu trả lời của tôi, nhưng suy nghĩ trong đầu tôi giờ đây vô cùng rối bời, không biết nên đáp lại anh †a như thế nào mới phải, cũng không biết nên đối diện với câu xin lỗi anh ta đột nhiên thốt ra mà không hề có bất kỳ vẻ ngượng ngùng hào ra sao.
Chẳng phải khi ở trước cửa nhà Trương Điềm Điềm, Lãnh Mạch vẫn tỏ ra không hề hổ thẹn với lòng sao? Chẳng phải anh ta vẫn nghĩ mìáh’là nhân vật lớn, đánh tôi là lế đương nhiên sao? Nhưng tại sao bỗng dưng bây giờ anh ta lại nói lời xin lỗi với tôi vậy?
Chẳng nhẽ anh ta đã bị mấy câu Tống Tử Thanh nói kích thích sao?
Nhưng tại sao anh ta lại bị kích thích?
Đối với anh ta mà nói, tôi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi chỉ dùng để phát tiết dục vọng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao thôi mà, không phải ư?
Không nghe thấy câu trả lời của tôi, Lãnh Mạch bước lên phía trước kéo tôi lại: “Nhóc con, em cho tôi một cơ hội đi”
Lãnh Mạch hôm nay quá khác thường, đầu óc tôi bất giác trở nên mơ mơ màng màng, không thể tiếp tục suy nghĩ thêm điều gì nữa.
Tống Tử Thanh túm lấy cánh tay tôi chạy thẳng vào trong bệnh viện, rồi ném cho Lãnh Mạch một câu: “Nếu muốn cô ấy tha thứ cho anh thì không phải chỉ cần nói vài lời hay ý đẹp là được đâu, Lãnh Mạch, anh cứ suy nghĩ kỹ đi, rốt cuộc anh đối xử với cô ấy như thế nào, rốt cuộc anh coi cô ấy là gì!
Từ đầu đến cuối tôi đều không quay đầu lại, bởi vì tôi đã hoàn toàn ngây ngốc.
Lãnh Mạch cũng không tiếp tục đuổi theo.
Sau khi bước vào thang máy trong bệnh viên, tôi vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, Tống Tử Thanh cốc mạnh vào đầu tôi một cái: “Cô có thể có chút bản lĩnh được không hả? Người ta nói ngon nói ngọt mấy câu mà cô đã tha thứ cho người ta ngay rồi! Nếu cứ dễ dàng tha thứ cho anh ta như thế, vậy thì sau này anh ta sẽ càng không biết cách trân trọng cô”
Tôi ôm đầu: “Tôi có bảo tôi định tha thứ cho anh ta đâu, thực ra chuyện giữa †ôi và Lãnh Mạch không phải vấn đề có tha thứ hay không, tôi cũng chẳng giận dỗi Lãnh Mạch, mà chỉ là… tôi đột nhiên nghĩ thông suốt quan hệ giữa tôi và anh †a, tôi đột nhiên bình tĩnh lại, chỉ vậy mà thôi, vậy nên không thể nói tôi có tha thứ cho anh ta hay không được. Điều khiến tôi ngạc nhiên là anh ta bỗng dưng chạy tới đây xin lỗi tôi, anh không biết chuyện này chứng tỏ điều gì sao?”
“Chứng tỏ điều gì?” Tống Tử Thanh hỏi.
“Chứng tỏ..” Ánh mắt tôi có chút dao động: “Chứng tỏ… anh ấy đang để tâm tới cảm nhận của tôi”
Nếu không bận tâm, anh ta có thể tiếp tục ngang bướng không thèm quan tâm như tính cách trước kia của mình, thẳng thừng cướp tôi đi từ chỗ Tống Tử Thanh là được, chứ không phải đứng mãi phía sau tôi và nói với tôi câu xin lỗi.
Tống Tử Thanh không nói gì.
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, tôi vội vàng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“Tạm thời bỏ qua chuyện của Lãnh Mạch đã” Tống Tử Thanh nói: “Nâng cao sự chú ý vào chuyện chúng ta cần phải đối diện tiếp sau đây”
“Ừm!” Tôi võ võ hai má để mình tỉnh táo hơn, rôi bước ra khỏi thang máy cùng Tống Tử Thanh.
Chúng tôi hỏi bác sĩ phòng bệnh của Tiểu Lị, phòng bệnh của Tiểu Lị là gian nằm cuối dãy hành lang dài, tôi và Tống Tử Thanh nhanh chóng chạy qua đó.
Lần này không còn vẻ trời yên biển lặng như lúc trước.
Tuy đứng từ:xa nhưng tôi đã cảm nhận được một luồng quỷ khí rất lớn!
“Tống Tử Thanh, anh có cảm nhận được không?!”
“Cảm nhận được rồi,nau đi thôi!”
Tống Tử Thanh vội vàng vuốt mắt rồi đưa tay năm chặt quyết pháp.
Phòng bệnh cuối dãy hành lang bị quỷ khí đen ngòm vây quanh, quỷ khí lan tới đầu hành lang, có một cô y tá định tới phòng Tiểu Lị quan sát bệnh tình thì lỡ chân bước vào vùng quỷ khí, sau đó thẳng thừng ngã bịch xuống đất.
“Chuyện gì vậy?” Tôi ngạc nhiên, theo lý mà nói, quỷ khí thông thường không thể làm hại con người được.
“Hỏng rồi!” Sắc mắt Tống Tử Thanh tối sâm lại: “Hung quỷ!”
“Hung quỷ?!” Lại nghe thấy cái tên này.
Khoan đãi Hung…
Điều Trương Điềm Điềm muốn nói với tôi không phải mách bảo tôi rằng tôi có điềm hung, cần phải cẩn thận, mà là hung quỷ!
Những chiếc bóng đèn đung đưa chiếu sáng dãy hàng lang bệnh viện thoáng chốc vụt tắt.
“Cẩn thận!” Tống Tử Thanh hét lớn về phía tôi.
Tôi vô thức nắm chặt lấy chiếc vòng ngọc bội đeo trước ngực, chiếc vòng này có máu của Lãnh Mạch, Lãnh Mạch từng nói, chiếc vòng này có thể khởi động lớp phòng ngự tuyệt đối một lần để bảo vệ tôi.
Rừm…
Tôi nghe thấy một âm thanh như tiếng dã thú gầm, nhưng đó không phải tiếng gầm của dã thú, Tống Tử Thanh dùng pháp thuật rọi sáng tâm mắt của chúng tôi, anh ta kéo tôi sát lại người anh ta, tiếng gầm đó phát ra từ phòng bệnh của Tiểu Lị.
Tiểu Lị gặp nguy hiểm!
“Tống Tử Thanh, làm sao bây giờ?”
Tống Tử Thanh đột nhiên ôm chặt lấy eo tôi, kéo tôi nghiêng người vụt qua một bên.