Chương 175: Con mắt này tặng cho cô
Con mắt này tặng cho cô
Thứ tròn tròn giống hình cầu kia là gì nhỉ?
Tôi không nghĩ mắt của con quỷ mặc đồ bệnh nhân kia lại dễ tìm đến như vậy, dẫu sao anh ta cũng nói răng mình đã nhờ ma quỷ ở khắp cái bệnh viện này tìm mắt giúp anh ta, vậy nên tôi mới nhặt cái thứ “hình cầu” đẫm máu, đen ngòm, đáng sợ muốn chết lại còn có thể chuyển động kia lên!!!
“A a a!I!” Tôi hét toáng lên rồi ném con mắt kia đi với tốc độ nhanh nhất, hai chân vội vàng lùi về sau mấy bước, tay trái toàn là máu, thậm chí xúc cảm mềm mềm của con mắt kia vẫn còn lưu lại trên bàn tay tôi! Trời ơi! Tay của tôi! Tôi…
Tôi không thể kiêm chế nổi, nôn thốc nôn tháo ra sàn.
“Mắt của tôi!” Khác với vẻ kinh hãi thất sắc của tôi, con quỷ mặc đồ bệnh nhân kia lại sung sướng muốn chết, anh ta chạy tới mặt con mắt lên, rồi quay đầu cười với tôi: “Cảm ơn cô đã tìm được mắt của tôi! Tôi tìm mất hai ngày đấy!”
Tôi muốn khóc nhưng nước mắt lại không chịu rơi, tìm những hai ngày, sau đó con mắt lại ở ngay dưới gầm giường của anh ta!
“Bây giờ không sao rồi chứ? Anh có thể yên tâm đi đầu thai được rồi nhỉ?” Tôi vịn vào tường, cơ thể có chút yếu ớt, không còn tí sức lực nào.
“Ừ ừ, cảm ơn cô, tôi đi: đầu thai đây” Con quỷ mặc đồ bệnh nhân cầm con mắt quay lại, rồi lắp con mắt ấy vào trong hốc mắt trống hoác của anh ta: “À này!”
“Còn có chuyện gì nữa!” Tôi gần như gào lên.
Con quỷ mặc đồ bệnh nhân ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó tôi nhìn thấy một ngón tay xương xẩu thò ra từ trong tay áo anh †a móc một con mắt khác xuống, anh ta đưa cho tôi: “Tôi tặng cái này cho cô coi như lời cảm ơn!”
Mặt mũi tôi trắng bệch, hai chân lùi về sau, tay xua lịa lịa: “Không cần đâu, cảm ơn anh, anh không cần khách sáo như vậy đâu, không phải không đủ mắt thì không thể đầu thai được sao? Anh tặng cho tôi thì anh sẽ không đầu thai được nữa đâu đấy, mau đi đi, mau đi đi mà, xin.anh đấy!”
“Nhưng..” Con quỷ mặc đồ bệnh nhân bày ra dáng vẻ khó xử: “Con mắt này không phải của tôi. Lúc tôi chết có một con mắt đã bị đè nát rồi, vốn dĩ còn còn lại một con mắt thôi, đây là cái tôi trộm từ địa phủ ra đấy, ha ha”
„“ Trộm… một con mắt khác… từ địa phủ? Vậy chẳng phải nó cũng là của một người chết khác sao?! Sắc mặt của tôi càng thêm trắng bệch.
“Không phải đâu, cô nghĩ nhiều quá rồi đấy, đây không phải mắt!” Con quỷ mặc đồ bệnh nhân biết tôi hiểu nhầm nên vội vàng nói: “Khi ấy tôi trốn khỏi điện Diêm Vương, không cẩn thận bị lạc đường, chạy tới chỗ Diêm Vương ngủ, trên đầu giường của Diêm Vương có một viên hạt trong suốt màu xanh lục tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, đẹp lắm đấy, tôi thấy nó giống dùng mắt của con quỷ khác để len lén đổi lấy viên hạt này”
Dứt lời, anh ta dựa sát vào người tôi, thấp giọng nói: “Khi ấy.tôi sợ không lấy được mắt nên mới lấy nó để đề phòng, bây giờ tìm được rồi, viên hạt này cũng không cần tới nữa, nên tôi tặng cho cô!”
Con quỷ mặc đồ bệnh nhân này to gan thật đấy, vậy mà lại trộm đồ ở chỗ Diêm Vương ngủi Nếu tôi lấy viên hạt này, vậy tôi có bị coi là tòng phạm không nhỉ? Diêm Vương liệu có tới tìm tôi không?
“Cô cứ cầm lấy đi, tôi cũng không dám trả lại viên hạt này đâu. Dùng nó làm đồ trang trí cũng đẹp lắm đấy!” Con quỷ mặc đồ bệnh nhân không cho tôi cơ hội do dự, anh ta dúi hẳn viên hạt đẫm máu kia vào tay tôi, tôi hét “a” một tiếng, anh ta vội vàng xua xua tay: “Tạm biết nhé em gái, thời buổi này rồi nhưng không ngờ vẫn có thể gặp được người nhìn thấy ma quỷ, cảm ơn cô đã giúp đố tôi! Sự thiện lương của cô nhất định sẽ nhận được đền đáp!”
“Này!” Tôi gọi anh ta, nhưng anh ta đã biến mất, tôi nhìn hạt máu trong tay mình, rồi lắc đầu bất lực.
Tôi cũng mong kiếp sau anh có thể đầu thai sang một kiếp người khác tốt hơn, không cần phải biến mất khỏi cõi trần nhanh như vậy nữa.
Tôi thâm nói trong lòng.
Làm loạn một hồi, cũng đến lúc phải trở về rồi, còn viên hạt kia thì… tình cờ bên cạnh có một cái bổn rửa, tôi cầm viên hạt qua đó rồi mở vòi nước rửa sạch.
Viên hạt nhỏ bé sau khi được rửa sạch không còn ghê rợn nữa, con quỷ mặc đồ bệnh nhân không lừa tôi, nó không phải mắt thật, tôi đưa viên hạt tới chỗ sát mắt mình, nhưng nó không tỏa ra ánh sáng màu lam, màu sắc thậm chí còn có chút hơi tối, vỏ ngoài của viên hạt trong suốt, bên trong là màu đen, rất đậm… khoan đã, trên viên hạt này hình như có khắc một chữ rất nhỏ.
Thị lực của tôi rất tốt, có thể nhìn thấy một chữ được khắc trên đó: phong.
Phong?
Không hiểu ý nghĩa của nó là gì, thôi kệ đi, đồ con quỷ mặc quần áo bệnh nhân tặng tôi mà, cứ tạm thời cầm lấy đã.
Tôi tiện tay đút viên hạt vào trong túi áo, và cũng chẳng bận tâm lắm về viên hạt này.
Sau đó, tôi rời khỏi nhà xác, mấy con bạn quỷ của con quỷ mặc đồ bệnh nhân kia cũng tới cảm ơn tôi, được một đám ma quỷ vây quanh nói cảm ơn, cảnh tượng này chắc chưa có ai trải qua bao giờ, tôi lịch sự đáp lại bọn họ, chúc bọn họ sớm ngày đầu thai, rồi bước vào thang máy rời khỏi đó.
Trên thế giới này có rất nhiều linh hôn cô độc lang thang, bọn họ vì nhiều nguyên nhân khác nhau là lưu lạc ở chốn nhân gian này, cứ mãi không chịu rời đỉ.
Vậy nên khi còn sống, chúng ta nhất định phải trân trọng tất cả những người và việc đáng được trân trọng.
Tôi xuống tầng mua một hộp mì, khi lên tới tầng bệnh tư nhân, có người từ trong góc đi ra, tôi không ngờ người đó lại là Hàn Vũ!
Rõ ràng Hàn Vũ cũng không ngờ tôi lại ở đây, nên tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Cô nhóc, sao cô lại ở đây?”
“Trùng hợp thật đấy, thì ra anh cũng làm bác sĩ ở thế giới loài người à” Tôi nhếch mép, trong lòng không suy nghĩ quá nhiều, cứ thế bước qua người anh ta.
“Lãnh lão đại bị xuất huyết dạ dày, tôi tạm thời đưa anh ấy tới đây nhập viện” Hàn Vũ đột nhiên nói.
Tôi quay lưng vào Hàn Vũ, bước chân dừng lại: “Rồi sao?”
Hàn Vũ bước lên phía trước nắm chặt lấy vai tôi: “Cô không hỏi tại sao anh ấy lại uống say sao?”
Tôi quay người lại nhìn Hàn Vũ: “Tại sao tôi phải quan tâm một người coi tôi là súc sinh, coi tôi là công cụ phát dục, lại còn tát tôi?”
“Chẳng phải cô cũng tát anh ấy rồi sao?
Cô là người đầu tiên tát anh ấy mà vẫn còn sống đến giờ đấy!”
“Vậy nên tôi phải cảm thấy vinh hạnh à?”
Tôi đẩy Hàn Vũ ra: “Hàn Vũ, tôi cảm ơn ơn cứu mạng của anh, nhưng tôi thật sự không thể với tới được mấy người thuộc về Minh giới các anh, thật sự đấy, xin các anh hãy buông tha cho tôi.”
Hàn Vũ cau mày: “Tuy những lời Lãnh lão đại nói hôm qua hơi nặng nề một chút, nhưng chắc chắn anh ấy có dụng ý của riêng mình, nếu không anh ấy cũng sẽ không bận tâm đến cô tới nỗi uống say bí tỉ xuất huyết dạ dày, cô có biết rượu của thế giới loài người phải uống nhiều đến thế nào mới có thể khiến anh ấy say như vậy không? Cô có biết..”
“Tôi không biết! Tôi cũng không muốn biết!” Tôi lớn tiếng ngắt lời Hàn Vũ: “Kể từ khi Lãnh Mạch tát tôi, chúng tôi đã hoàn toàn chấm dứt rồi! Đừng quay lại đây nói những lời tốt đẹp thay anh ta nữa! Nếu nói đại vài câu có thể nhận lấy được sự tha thứ, vậy trên thế giới này cần ngục tù và chế độ làm cái gì?
Đặt ra để làm bù nhìn sao?!”
“Cô nhóc, tôi nghĩ cô đã đề cao bản thân quá rồi đấy” Hàn Vũ lạnh mặt: “Được trở thành người ký khế ước với Lãnh lão đại đã là vinh hạnh lắm rồi, hôm qua ở biệt thự cũng là cô nổi khùng lên cãi nhau với anh ấy trước, lại còn ngay trước mặt Minh Vương nữa chứ, anh ấy chỉ đánh cô thôi, chứ không phải thẳng tay giết cô… Từ một góc độ nào đó mà nói, như vậy đã được coi là ban ơn lắm rồi”
Ha ha.
Tư duy của người Minh giới kỳ lạ thật đấy, kỳ lạ tới mức tim gan phèo phổi muốn bốc cháy luôn.