Chương 174: Nhà xác
Nhà xác
“Anh buông tôi ra trước đã, lùi vê sau hai bước, chúng ta từ từ nói chuyện” Tôi nói với con quỷ mặc áo bệnh nhân.
“Cô sẽ giúp tôi thật sao?” Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi với gương mặt ngập tràn hi vọng.
Bộ dạng khóc đến mức máu vương khắp mặt cho dù là một con quỷ bình thường thì cũng trông đáng sợ vô cùng, tôi vội vàng né tránh ánh mắt của anh ta:“Anh buông tôi ra trước đất”
Con quỷ kia lại nhìn thẳng vào hai mắt tôi một lần nữa, sau đó mới buông chân tôi ra.
Chân tôi từ trên xuống dưới toàn là máu!
Lại còn có dấu vết của ống tay áo trống hoác nữa chứ! Trông đáng sợ muốn chết!
Con quỷ mặc đồ bệnh nhân ngồi dưới đất nhún vai: “Kiếp này tôi chết sớm quá, tuy cuộc đời đầy ắp gian khó, đau khổ, bi thương, khó chịu, nhưng… kiếp sau, tôi vẫn muốn được đầu thai làm người! Làm người rất vui, thật sự rất vuil”
Câu nói của con quỷ mặc đồ bệnh nhân đã làm tôi rung động.
Con người, chỉ khi chết đi mới biết được sống là chuyện hạnh phúc đến nhường nào, tôi chưa từng chết, nhưng tôi từng kề cận cái chết, tôi biết cảm giác ấy, khi ấy, trong lòng tôi cũng nghĩ giống như con quỷ này vậy, kiếp sau, tôi vẫn muốn được đầu thai làm người.
“Có phải nếu tôi không giúp anh tìm mắt thì anh vẫn sẽ quấn lấy tôi không?” Tôi hỏi.
Con quỷ mặc đồ bệnh nhân gật đầu, sau đó lại ra sức lắc đầu: “Không không không không đâu, tôi và cô không thân không thiết, vả lại tôi thấy sắc mặt cô cũng không tốt lắm, tôi sẽ không làm phiền cô đâu, tôi tôi tôi… nếu thật sự không tìm được, vậy thì đành làm súc sinh thôi.”
Lại tới tầng 1 lần nữa, lần này, cửa thang máy mở ra, nếu tôi không đi ra ngoài thì sẽ không cần quan tâm tới con quỷ mất mắt kia nữa, cũng chẳng tổn thất gì, con quỷ kia cũng sẽ không uy hiếp tôi, tôi không muốn tự chuốc thêm phiền phức cho mình nữa.
Mà sự thật thì tôi cũng đã bước ra khỏi thang máy thật.
Nhưng, khoảnh khắc khi cánh cửa thang máy khép lại, tôi lại quay người bước vào trong.
“Haiz” Tôi thở dài, có đôi khi, suy nghĩ mãi mãi không thể hòa chung một nhịp với con tim của bạn: “Nếu muốn tìm mắt của anh, tôi nghĩ anh nên bắt đầu tìm ở nhà xác”
Con quỷ mặc đồ bệnh nhân sung sướng nhảy cẵng lên: “Nói vậy thì chị gái nhỏ bằng lòng giúp tôi tìm mắt rồi sao?!”
“Ai là chị gái nhỏ?!”
“Tôi xin lỗi, chị gái lớn, tốt quá rồi, cô giúp tôi tìm mắt rồi!”
“Tôi trông giống chị gái lớn tuổi lắm sao?!”
“Ơ… vậy… bà dì à?”
„. Chắc chắn con quỷ mặc đồ bệnh nhân cố ý! “Anh còn muốn tôi giúp anh tìm mắt nữa không hải”
“Muốn muốn muốn! Tôi nói đùa để làm dịu bầu không khí ấy mà, nếu bầu không khí u ám quá tôi sẽ thấy hơi sợ, em gái à, đừng để bụng nhé?” Anh ta cười cười vuốt vuốt mũi.
“Bầu không khí u ám? Anh quá sợ? Anh – là – một – con – quỷ – đấy!!! Anh lại còn sợ mấy thứ này à!”
“Tôi xin lỗi, tôi quên béng mất” Con quỷ mặc đồ bệnh nhân lại mặt dày tươi cười, tôi cạn lời trợn trắng mắt, rồi bảo anh ta mau vào chủ đề chính.
Anh ta nói anh ta tên là Cách Bích Lão Vương, là người dân tộc thiểu sổ, hai ngày trước tới chỗ chúng tôi du lịch, uống nhiều quá, lái xe khi say rượu, rồi đâm phải lan can trên cầu, cả người cả xe bay thẳng xuống dưới, bị chết đuối. Sau đó được đưa tới bệnh viện cấp cứu, cấp cứu vô hiệu, người nhà của anh ta làm loạn lên đòi bệnh viện phải chịu trách nhiệm, bắt bệnh viện bồi thường phí thuốc men, bệnh viện không chịu, người nhà anh ta liền để xác của anh ta ở lại nhà xác bệnh viện dưới hầm, mắt của anh ta biến mất từ lúc nào anh ta cũng không biết, lúc tới địa phủ định đi đầu thai, đưa tay lên sờ mới phát hiện ra mắt đã không còn.
Đây đúng là một con quỷ đặt tên tùy tiện, làm việc tùy tiện, ngay cả chết cũng rất tùy tiện…
“Chúng ta tới nhà xác xem thử xác của anh đã” Thật sự! Thật sự không muốn đi chút nào!
“Được thôi!” Con quỷ mặc đồ bệnh nhân hân hoan ấn nút thang máy tầng – 2.
Thang máy xuống dưới hầm bình thường, tới tầng – 2, con quỷ mặc đồ bệnh nhân ra trước, thấy tôi vẫn đứng bên trong, anh ta sốt ruột giục tôi hối hả: “Mau lên em gái.”
Nhà xác là nơi tụ tập nhiêu âm khí nhất, đối với người cơ thể trời sinh nhạy cảm mà nói, nơi đây giống như địa ngục vậy.
Cơ thể của tôi rất khó chịu, nhưng dù gì cũng đồng ý với người ta rồi, vả lại người ta cũng đang vui sướng nhún nhảy như thế kia, tôi không tiện từ chối nữa, nên đành căng da đầu đi ra ngoài.
“Cô đừng sợ, quỷ ở đây đều là bạn của tôi, hay là tôi bảo bọn họ tới chào hỏi cô nhé?” Con quỷ mặc đồ bệnh nhân vừa đi vừa nói với tôi.
Trong tường có mắt, dưới đất có mắt, góc tường có mắt, dưới gầm giường có mắt, tất cả đều đang nhìn tôi.
“Không cần đâu, tôi thật sự rất cảm ơn anh, nhưng anh đừng bảo bạn của anh ra đây nhé, tốt nhất đừng ai ra đây cả!”
“Thôi được rồi” Con quỷ mặc đồ bệnh nhân đi phía trước cất tiếng nói vọng vào không khí: “Mọi người ơi, đây là bạn của tôi, cô ấy không muốn gặp mọi người, mọi người tạm thời tránh mặt đi một lát nhé!”
Sau đó, bóng dáng mấy con quỷ kia thật sự đã biến mất hoàn toàn, cơ thể tôi cũng thả lỏng hơn một chút, trước khi bọn họ biến mất bầu không khí còn vô cùng nặng nề, bây giờ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Trông cô không khỏe lắm thì phải, vả lại quỷ khí cũng đầy rẫy, có phải cô bị quỷ lừa lên giường rồi không?” Con quỷ mặc đồ bệnh nhân quay đầu lại nhìn tôi.
Lời anh ta nói chọc đúng chỗ đau của tôi, tôi lườm anh ta: “Đừng nói nhiều nữa! Mau dẫn đường đi! Nếu không tới nhà xác với anh thì sức khỏe của tôi sẽ càng tốt hơn đấy!”
Con quỷ mặc đồ bệnh nhân nhún nhún vai, lí nhí nói một câu “có phải bị “rớt dâu” rồi không”, sau đó không nói thêm gì nữa.
Nhà xác chắc chắn sẽ không có bác sĩ, y tá qua lại, trên trần nhà chỉ có một bóng đèn rất mờ le lói ánh sáng xanh, nhưng giờ tôi đã không còn sợ nữa, sợ hãi đúng là thứ phải xem cảm giác của mình ra sao chứ không phải xem hoàn cảnh cũng như bầu không khí xung quanh, vậy nên nếu bạn đi trên đường lớn bỗng dưng cảm thấy gáy lạnh toát, nói không chừng thực sự có thứ gì đó… đang ở phía sau bạn.
“Đến rồi” Con quỷ mặc đồ bệnh nhân dừng lại trước một gian phòng rất lớn như một nhà kho.
Tôi ngẩng đầu nhìn, bên trên viết hai chữ lớn: nhà xác.
“Đi thôi” Tôi hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa nhà xác.
Trên thế giới này, chắc không có bệnh nhân nào rảnh rồi đến mức giúp quỷ tìm mắt như tôi.
Bên trong nhà xác rất yên tĩnh, trên mỗi dãy giường đều chất đầy hàng trăm thi thể, cảnh tượng trông vô cùng đáng sợ giống như phim kinh dị, trước kia tôi cũng nghĩ nhà xác là một nơi cực kỳ đáng sợ, nhưng khi tôi thật sự đứng ở đây, tôi lại cảm thấy nơi này giống như một căn phòng bình thường, chẳng đáng sợ chút nào hết.
Có lẽ cũng vì tôi có thể nhìn thấy ma quỷ, có lẽ cũng vì con quỷ mặc đồ bệnh nhân đã bảo “bạn” mình đi hết.
“Thi thể của tôi nằm ở đây này” Con quỷ mặc đồ bệnh nhân chỉ vài chiếc giường nằm bên trong nhất.
Tôi và anh ta đi qua đó, anh ta định lật tấm vải ra cho tôi xem thi thể của anh ta, tôi vội vàng ngăn lại: “Đừng! Chỉ nhìn bộ dạng này của anh tôi cũng biết anh chết thê thảm đến mức nào rồi, cảm ơn anh, khẩu vị của tôi không nặng đến mức ấy đâu!”
“Ôi dà, đúng thật là, thực ra tôi đẹp trai lắm đấy” Con quỷ mặc đồ bệnh nhân bày ra biểu cảm đáng tiếc.
Tôi rét run, nhưng lại vô tình liếc mắt thất góc tường dưới gầm giường hình như có thứ gì đó.
Tôi quỳ xuống.