Chương 169: Sát khí của Minh Vương
Sát khí của Minh Vương
Tôi vân luôn ngồi ngây ngốc ở bên hồ, mãi đến khi mặt trời xuống núi, tôi mới trở về với hiện thực.
Thật không muốn quay trở lại hiện thực chút nào, bây giờ trên người tôi một cắc cũng không có, điện thoại cũng để quên ở nhà Lãnh Mạch, cũng chẳng có chốn nào để đi, nhà thì không thể về, thuê phòng… cũng không thể. Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, ký túc xá của trường không mở, vả lại tôi cũng không ở ký túc xá từ lâu rồi, giường cũng chẳng còn nữa, bạn bè cũng không nhiều, qua lại thân thiết lại càng không, không thể mượn tiền ai được.
Bước tiếp theo nên đi đâu, nên làm gì, cuộc đời này nên tiếp tục như thế nào, bỗng dưng tôi cảm thấy vô cùng mơ hồ.
Ngày quen biết Lãnh Mạch, chính là ngày bắt đầu cuộc sống khốn khó đầy rây †ai ương của tôi.
Câu này nói đúng quá đi!
“Thì ra cô ở đây” Một đôi cao gót màu đỏ xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, người vừa cất tiếng mặc một chiếc váy dài màu đỏ, gương mặt trang điểm kỹ càng, vóc dáng kiêu kỳ, đây đà, ngực bự, xinh đẹp, không phải Minh Vương Lạc Nhu thì.còn ai vào đây nữa, tôi hỏi cô ta với vẻ hời hợt: “Minh Vương đại nhân đặc biệt tới đây tìm tôi có chuyện gì sao?”
Cô ta thoáng cái nhấc xốc cổ áo tôi lên, thậm chí tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cô ta ném tõm xuống hồ nước.
Úc! Uống vài hớp nước xong, tôi liền nổi lên mặt nước.
Tôi biết bơi!
Chắc Minh Vương không biết nên có chút ngạc nhiên, không dìm chết tôi được nên khi cơ thể tôi nổi lên mặt nước, cô ta lại khống chế cả người tôi, tôi không thể động đậy, sau khi lơ lửng trên không trung một lúc, cô ta hung hăng đập mạnh tôi xuống mặt hồ.
Tôi suýt thì bị sặc chết, mũi, tai và miệng toàn là nước, cả người chìm hẳn xuống đáy hồ, lồng ngực bị chèn ép đến đau nói, cộng thêm khí lạnh vẫn chưa tiêu tan hết trong cơ thể, chẳng mấy chốc tôi đã không thể chịu thêm được nữa, đồng tử giãn ra, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Đến lúc sắp ngất đi, cả người tôi lại bay vụt lên khỏi mặt nước.
“Khụ khụ khụ” Tôi lơ lửng trên không trung ho sặc sụa, chưa ngụm nước nào phụt ra thì đã bị Minh Vương khống chế ném xuống đáy hồ một lần nữa.
Cứ quanh đi quẩn lại bốn năm lần như thế, tôi đã sức cùng lực kiệt, hai chân chùng xuống, chắc Minh Vương cũng thấy đủ rồi, nên ném tôi lên mặt đất đặt mình dưới chân cô ta, cô ta túm tóc tôi để tôi nhìn thẳng vào mặt cô ta: “Một con người không bằng ruồi muôi mà lại dám tranh giành đàn ông với tôi, tôi thấy cô chán sống rồi đấy”
Tôi phụt một ngụm nước ra ngoài, trùng hợp băn thẳng lên mặt cô ta, tôi xin thề rằng chỉ vì trong miệng có nước tôi không thể chịu đựng được nữa nên nói phun ra, chứ không phải tôi cố ý phun vào mặt cô ta, nhưng ngụm thứ hai thì là cố ý, tôi lại phun tiếp một ngụm nữa lên mặt cô ta, lớp phấn trang điểm cô ta trôi hết, trông bộ dạng có chút lếch thếch, cô ta thẹn quá hóa giận ném tôi sang một bên, tôi ngã xuống đất bật cười ha hả: “Tôi cứ tưởng Minh Vương là vị vua cao cao tại thượng của địa phủ thì phải lạnh lùng, kiêu ngạo, năm thóp sinh tử, thương xót chúng sinh. Nhưng lại không ngờ Minh Vương trên thực tế lại tâm thường… chậc chậc: Tôi cố ý không nói hết câu, nhìn Minh Vương Lạc Nhu với ánh mắt châm biếm và tràn ngập phân nộ.
“Cô muốn chết à!” Cô ta vứt bỏ hoàn toàn sự dịu dàng lúc ở biệt thự nhà Lãnh Mạch, trong tay xuất hiện thêm một con dao trong suốt màu tím: “Một kẻ ký khế ước cỏn cỏn có tư cách gì để tranh giành đàn ông với tôi, tôi nói clo cô biết, cho dù Lãnh Mạch đã phá bao nhiêu lần đầu của cô đi chăng nữa, cho dù Lãnh Mạch đã lên giường với cô, thì cô cũng chẳng là ai hết! Tôi là Minh Vương, tất cả đều phải nằm trong tâm kiểm soát của tôi, bao gồm cả đàn ông, nhưng người đàn ông tôi không thích thì ngoại lệ, vậy nên, cô chết luôn đi!”
“Không ngờ Minh Vương cũng là người thế tục như thế đấy, lại còn giở trò đê tiện như tiểu thuyết ba xu viết nữa chứ” Nếu đã không thể kháng cực lại được Minh Vương, thì tôi cũng chẳng còn gì để sợ nữa, châm biếm cô ta thêm mấy câu cũng tốt mà, không phải sao?
“Cô muốn chết thật rồi!” Lạc Nhu tức chết đi được, con dao tím trong tay cô ta đâm thẳng về phía ngực tôi.
Tôi vốn tưởng răng mình sẽ chết chắc, nhưng không ngờ khi con dao tím của Minh Vương sắp đâm vào cơ thể tôi, cơ thể tôi bỗng dưng tỏa ra một luồng ánh sáng ra như tần sóng, khiến con dao tím của Minh Vương vỡ vụn!
Không chỉ tôi, mà ngay cả Minh Vương cũng sững sờ, sắc mặt cô ta tối sầm lại: “Cô làm gì đấy?!”
Tôi cũng không biết mình đã làm gì, tôi xoa xoa ngực, bất kỳ cảm giác lạ thường nào cũng không có.
Nhưng lưng lại bắt đầu ngưa ngứa.
“Thật không ngờ trong người cô còn có thứ khác ngoài dự liệu, xem ra tôi không thể để cô sống được nữa rồi” Dứt lời, trong tay Lạc Nhu bỗng tích tụ thêm một luồng khí đen ngòm, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ không khí xung quanh bị giảm thấp, có lẽ con dao trong suốt màu tím vừa rồi chỉ là “món khai vị”.
Lần này, tôi không dám chắc cái “thứ gì đớ” trong người tôi có thể bảo vệ tôi được hay không. – Khí đen tích tụ thành hình quả cầu, ánh mắt Lạc Nhu dữ tợn không thôi, quả cầu đen thoáng chốc ập thẳng xuống.
Nhưng lần này, cô ta vẫn không thể giết chết tôi.
Ánh sáng đỏ trong người tôi không xuất hiện, thứ cứu tôi là một chiếc khiên sáng đến chói mắt được tạo thành từ tổ hợp của những ngôi sao sáu cạnh, nó cứ thế chắn trước mặt tôi, đối đầu trực diện với quả cầu đen của Minh Vương.
“Thanh thiên bạch nhật, đường đường là Minh Vương mà lại giết một con người bình thường tuổi thọ sắp hết trên lãnh thổ của loài người, cô nói xem, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài thì Lục trưởng lão sẽ nghĩ như thế nào đây” Giọng nói của người đàn ông vọng lại từ phía sau lưng tôi.
Minh Vương Lạc Nhu thu quả cầu khí màu đen của mình lại, cố ta nhìn về phía người bước tới: “Nếu anh muốn đồn tới Minh giới, chỉ bằng tôi thiêu luôn anh và cô ta ngay tại đây.”
“Ha ha” Người đàn ông phía sau bật cười ha hả không chút nể sợ, anh ta chậm rãi bước tới: “Nhà họ Tống tôi sở hữu khiên vàng hộ thân của Trái Đất này, nếu cô giết tôi, Minh giới của các cô cũng sẽ sụp đổ, Minh Vương cứ thử mà xem”
Người bước tới là Tống Tử Thanh, người cứu tôi là Tống Tử Thanh.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta mặc bộ chiếc T-shirt dáng rộng phối với quần bò, hai tay đút túi quần, trong miệng ngậm một chiếc kẹo mút, bên tai đeo thêm tai nghe, hai mắt nhìn thẳng Minh Vương, khí thế không thua kém cô ta chút nào.
“Tống Tử Thanh, tôi đã nhân nhượng cho nhà họ Tống các người lâu lắm rồi, mau giao khiên vàng ra đây, nếu không đừng ép tôi phải vận dụng mọi nguồn sức mạnh” Minh Vương Lạc Nhu vân không phải là vai diễn có thể bị uy hiếp.
“Dạ dạ dạ, Minh giới lớn mạnh, loài người chúng tôi sao có thể chống lại các người được chứ” Tống Tử Thanh thoáng cái liền thay đổi tính cách, miệng lưỡi nịnh hót dẻo kẹo: “Mong Minh Vương có thể tha cho cô nhóc này, dẫu sao cô ấy cũng là người năm giữ thần kiếm, nếu cô giết cô ấy, thần kiếm sẽ lọt vào tay Minh giới, phạm phải hiệp ước lúc đầu giữa chúng ta, thế giới này sẽ không thể cân bằng được nữa, tôi nói có đúng không ạ, Minh Vương đại nhân xinh đẹp?”
Rất nhiều lúc tôi nghĩ Tống Tử Thanh là một tên thần kinh phân liệt.
Lời Tống Tử Thanh nói khiến Minh Vương Lạc Nhu phải trâm tư suy nghĩ, chắc cô ta cũng không muốn làm ra mấy chuyện hủy diệt thế giới này, hoặc có lẽ “khiên vàng” mà Tống Tử Thanh nói thực ra lại là điểm yếu của cô ta, một lúc sau, Minh Vương dập tắt sát khí của mình.
Cùng lúc ấy, chiếc khiên hình ngôi sao Sáu cạnh trước mặt tôi cũng biến mất.
Minh Vương nhìn tôi: “Tốt nhất cô nên an phận sống hết cuộc đời này của cô, nếu có thể tôi cũng sẽ cho cô đầu thai vào nhà người tốt, nhưng nếu cô dám tơ tưởng tới Lãnh Mạch một lần nữa, thì cho dù là nhà họ Tống cũng không thể bảo vệ được cô đâu!”
Dứt lời, Minh Vương liền quay người rời đi.