Chương 166: Tình địch gặp nhau xấu hổ vô cùng
Tình địch gặp nhau xấu hổ vô cùng
“Hôm qua cậu ấy gọi điện thoại cho chị, nói hôm nay cậu ấy rảnh nên chị có thể tới đây được, nhưng… cậu ấy không nói em Đồng cũng ở đây”
Quả nhiên, cuộc gọi hôm qua là của Minh Vương.
Nhưng bây giờ tôi không còn muốn quan tâm tới bất kỳ chuyện gì của Lãnh Mạch nữa: “Xin lỗi Minh…. Chị Lạc Dương, em cũng không biết anh ta đang ở đâu nữa”
Ánh mắt Lạc Nhu nhìn người tôi từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng dừng lại trên bả vai tôi, cô ta bật cười: “Xem ra đêm qua em và Mạch âu yếm quá độ rồi đấy”
Tôi sững sờ, sau đó mới nhận ra bộ mình đang mặc là váy ngủ hai dây, lộ hết bả vai và cánh tay ra ngoài, cánh tay và bả vai đâu đâu là cũng là dấu hôn của Lãnh Mạch! Tôi vô thức khoanh hai tay ra sau: “Không phải đâu ạ, cái đó…
Chuyện này không tài nào giải thích rõ ràng được, bởi vì đêm qua chúng tôi đã làm với nhau thật.
“Ha ha, không sao đâu, đừng căng thẳng như thế chứ” Lạc Nhu nói: “Minh giới cũng không quy định người dưới mặt đất không được yêu người trên mặt đất, vả lại, Mạch cũng đâu phải một hồn ma”
Tôi không biết nên giải thích với Minh Vương như thế nào, cũng không biết nên nói chuyện với Minh Vương kiểu gì, nên đành gượng gạo ngồi nguyên tại chỗ.
“Chúng ta ra phòng khách nói chuyện đi.”
Minh Vương Lạc Nhu chủ động đề xuất.
Sao tôi có thể từ chối được chứ. Bước tới phòng khách cùng Lạc Nhu, Lạc Nhu đưa mắt nhìn quanh nhà Lãnh Mạch: “Vẫn giống như trước kia, Mạch quá hoài niệm, em nhìn kìa, bức tranh kia, tường bếp kia, cái bàn trà này, bộ sofa này, và cả cái đèn chùm này nữa, đều là những thứ lúc đầu chị đi mua với cậu ấy đấy, chị thấy đẹp, nên cậu ấy mua, thoáng cái đã biết bao năm qua đi cũng không biết đường đổi sang cái mới nữa, cũ quá rồi”
Bây giờ thì tôi hiểu rồi, Lạc Nhu tới đây để tuyên bố chủ quyền.
Thực ra cô ta không cần đặc biệt nhắc tới mấy thứ này, cô ta cứ thảng thắn nói rằng cả căn biệt thự này đều là cô ta đi mua với Lãnh Mạch đi là được rồi.
Nhưng anh ta thì làm gì với tôi cơ chứ? Thật sự không cần lấy mấy thứ này ra để nói với tôi đâu.
“Ôi, ngại quá” Lạc Nhu giả vờ bịt miệng: “Em đừng hiểu nhầm nhé, chị là Mạch là bạn thân, tuy chị lớn hơn cậu ấy mấy giáp, nhưng em cũng biết đấy, cách tính tuổi ở Minh giới khác với con người các em, chị nhìn Mạch lớn lên từ nhỏ, cùng cậu ấy tu luyện, tình cảm giữa bọn chị rất tốt, nhưng không phải quan hệ yêu đương, chị là Minh Vương, và cũng có con trai nữa, con trai chị là Dạ Minh, nó nói nó cũng quen em đấy”
Minh Vương nhìn bề ngoài trông cực kỳ trẻ, cùng lắm chỉ hơn Lãnh Mạch hai, ba tuổi, nhưng không ngờ lại là người nhìn Lãnh Mạch trưởng thành, lại còn sinh ra một đứa con trai chạc tuổi Lãnh Mạch là Dạ Minh, nếu tính ra, Minh Vương chắc phải đáng tuổi bà nội Lãnh Mạch đấy nhỉ?
Người đáng tuổi bà nội yêu người đáng tuổi cháu… “ăn mặn” thật đấy… “mặn” quái Nhưng ai biết tuổi tác và vai vế của người ở Minh giới loạn đến mức nào cơ chứ.
“Nhưng chị có chút tò mò.” Lạc Nhu vừa nói vừa nhìn tôi, ánh mắt hiện rõ vẻ chế nhạo: “Lần trước lúc ở Minh giới chị từng hỏi Mạch, tuổi tác của cậu ấy cũng không còn nhỏ nữa, tới lúc tìm bạn gái rồi, nhưng cậu ấy nói tạm thời cậu ấy vẫn chưa có dự định tìm bạn:gái, đang còn độc thân, nhưng cậu ấy và em lại..”
Những lời tiếp theo Lạc Nhu không nói nữa.
Tôi biết, chắc chăn Lạc Nhu định nói rằng, Lãnh Mạch đã ngủ với tôi, nhưng lại không thừa nhận tôi là bạn gái của anh ta, không thừa nhận quan hệ giữa tôi và anh ta, vậy nên đối với anh ta mà nói, tôi chỉ là một trò đùa, anh ta chỉ đơn giản là muốn ngủ với tôi mà thôi.
Thực ra cô ta không cần thiết phải như vậy, bởi vì giữa tôi và Lãnh Mạch thực sự chẳng hề có mối quan hệ như cô ta tưởng.
“Sao em không nói gì vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không? À, phải rồi, chắc là vì khí lạnh trong người em đấy?” Lạc Nhu bày ra dáng vẻ quan tâm rồi kéo lấy tay tôi.
Tôi tránh nế::“Cảm ơn chị Lạc Nhu quan tâm tới em, em không sao, nhưng… Thực ra em và Lãnh Mạch chẳng có quan hệ gì hết, có lẽ vì em là người ký khế ước với anh ta nên anh ta coi em như đồ vật cá nhân hoặc công cụ gì đó thôi, anh †a cũng chẳng có nhiều tình cảm với em lắm, em cũng không phải bạn gái của anh ta, chị hiểu nhầm rồi”
Tôi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lạc Nhu hiện rõ vẻ đắc ý, nhưng cô ta lại nhanh chóng giấu nó đi: “Em cũng đừng nghĩ như vậy, tính của Mạch là vậy, cậu ấy hơi bá đạo, hơi lạnh lùng một chút, nhưng có lẽ cậu ấy cũng rất thích em, chỉ có điều cậu ấy không giỏi thể hiện, để hôm khác chị giúp em hỏi thử cậu ấy xem sao, nếu cậu ấy dám bắt nạt em, chị chắc chắn sẽ xử cậu ấy thay em, xem cậu ấy có còn dám đánh em nữa không!”
Giọng điệu cực kỳ cưng nựng Lãnh Mạch, cực kỳ thân thiết với Lãnh Mạch.
Thì ra Minh Vương cũng sẽ vì tình yêu mà trở thành một cô gái bình thường.
Tôi muốn cười, nhưng lại không cười nổi.
Tôi và Minh Vương có được coi là tình địch không? Chắc không đâu nhỉ, bởi vì tôi và Lãnh Mạch ngoài quan hệ thể xác ra thì chẳng còn lại gì cả, huống hồ, anh ta cũng chẳng hề thừa nhận tôi, Minh Vương lại cứ nhắm vào điểm ấy để cạnh khóe tôi, tôi có chút cạn lời.
Nói chuyện vài câu, cánh:cửa lại mở ra lần nữa, lần này là Lãnh Mạch, còn có cả Hàn Vũ.
Khi nhìn thấy Minh Vương, gương mặt Lãnh Mạch và Hàn Vũ đều lộ rõ biểu cảm ngạc nhiên khôn cùng, hai người nhất loạt quỳ xuống: “Tham kiến Minh Vương”
“Ôi dà, bây giờ chị mang thân phận bình thường rồi, mau đứng lên đi.” Lạc Nhu cũng đứng dậy, dáng vẻ vô cùng thân thiết: “Mạch, em về đúng lúc lắm, chị và em Đồng đang nhắc tới em đấy”
“Ồ?” Lãnh Mạch đưa mắt nhìn tôi, tôi cúi đầu xuống, anh ta vẫn nhìn tôi: “Minh Vương nhắc tới tôi là vinh dự của tôi ạ”
“Đã bảo rồi, hôm nay chị không phải Minh Vương, Mạch, em đáng ghét quá đi.” Lạc Nhu làm nũng.
Hàn Vũ lập tức cúi đầu, anh ta hắng giọng: “Vậy… hay là tôi đi nấu cơm nhé?”
“Đi đi” Lạc Nhu nói.
Hàn Vũ nhanh chóng chạy vào phòng bếp, tiện thể gọi tôi đi luôn: “Cô nhóc, qua đây với tôi: Tô đứng dậy, đánh tiếng ới Lạc Nhu rồi cúi đầu chạy vào phòng bếp, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu nhìn Lãnh Mạch cái nào, và từ đầu đến cuối, tâm mắt Lãnh Mạch luôn dán chặt lên người tôi.
Sau khi vào tới phòng bếp, cuối cùng tôi cũng được thở phào nhẹ nhõm, cả người yếu ớt dựa vào tường.
“Phóng đại đến mức đấy cơ á?” Hàn Vũ nhìn tôi với vẻ buồn cười: “Minh Vương không mặc váy chúa tể màu tím khói, nên chắc không áp bức, uy quyền đến mức đấy đâu”
Váy chúa tể màu tím khói?
Là bộ váy đẹp đẽ đến cực điểm mà tôi nhìn thấy hôm ở khu mộ cổ sao?
Hôm nay Minh Vương mặc một chiếc váy màu đỏ, làm tốn’lên vẻ đẹp lay động lòng người của cô ta.
Tôi lắc lắc đầu, rồi kéo chiếc ghế đẩu ra ngồi xuống.
Hàn Vũ ngồi bên cạnh tôi, sau đó giơ tay về phía tôi: “Đưa tay cho tôi xem.”
Tôi đưa tay cho anh ta, anh’ta bắt đầu bắt mạch, rồi hỏi tôi: “Trong người có chỗ nào khó chịu không? Còn thấy lạnh không?”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: “Hết rồi”
“Xem ra cái chất tiêm vào người cô tốt thật đấy, lần đầu lấy cô ra làm thí nghiệm, ha ha”
Hàn Vũ buông tay tôi ra: “Tốt hơn uống thuốc nhiều.”
Tôi không muốn nhắc tới chuyện hôm qua nữa.
“Cô nhóc, nghe tôi nói này, cô là người phụ nữ đầu tiên của Lãnh lão đại đấy, vậy mà còn xị mặt ra, người khác ngưỡng mộ cô chết đi được, cô có biết không hả?”
“Tôi chẳng muốn được ngưỡng mộ chút nào hết” Tôi rầu rĩ đáp.
Hàn Vũ bật cười ha hả: “Xem ra ván cược của mấy ông anh tôi không sai rồi, cô chính là người mà hệ Ngân Hà phái tới để khắc Lãnh đại nhân, ha ha”