Chương 158: Quá khứ của ác quỷ
Quá khứ của ác quỷ
Cũng không biết là do tôi xui xẻo, hay là tại ấn kí mà Lãnh Mạch để lại trên ngực tôi, mới khiến tôi gặp nhiều người có suy nghĩ đen tối như vậy, Lãnh Mạch từng nói, ấn kí anh ta để lại trên ngực tôi, sẽ kích phát những phần tà ác nhất trong lòng con người.
Cho nên vì sao Lãnh Mạch lại cứ phải để ấn kí này lại cho tôi, má nói!
Lý Phong đưa tôi về nhà Lãnh Mạch xong thì rời đi rồi, ngồi một ngày xe lại trèo một ngày núi, rất mệt rất buồn ngủ, tôi tắm một cái rồi ngã ra giường nằm ngủ.
Đã hoàn thành việc ác quỷ Hiểu Mai nhờ vả, việc này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Hiểu Mai, yên tâm đi đầu thai đi.
Đồng Đồng…
Giọng nói của ác quỷ Hiểu Mai đột nhiên vang lên trong đầu tôi!
Tôi đột nhiên rơi vào một nơi trống rỗng, xung quanh có sương mù, giống như đám sương mù màu trắng ở chỗ quán trọ tử thi vậy.
Cảnh trong mơ?
Tôi đánh mặt mình một cái, không có cảm giác đau, đúng là cảnh trong mơ.
Đồng Đồng…
Giọng nói của Hiểu Mai lại vang lên lần nữa, bước chân của tôi tự động mà bước đi, đi về phía trước, đi xuyên qua sương mù, trước mặt tôi xuất hiện một toà kiến trúc cổ đại, rất đẹp đẽ giàu sang, nhìn giống như nhà quý tộc thời cổ đại vậy, tôi chậm rãi đi vào, bên tai vang lên tiếng cười đùa hi hi ha ha, hai.bé gái chạy qua bên người tôi, ăn mặc kiểu cổ đại, đụng vào một người đàn ông, hai đứa nô tì vội vàng quỳ xuống nói: “Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!”
Tôi chỉ nhìn thấy góc nghiêng của người đàn ông kia, ông ta đang quát nạt hai đứa bé, nói cái gì mà ngày đại hôn của tiểu thư mà dám ở đây cười đùa, có phải là không muốn sống rồi không, sau đó dùng chân đá mấy cái lên trên người hai đứa bé, vẫn còn chưa hết tức giận, lúc rời đi còn đạp thêm một cái, hai bé nô tì ngã ra đất đau tới co người lại, tên lão gia kia cứ như không nhìn thấy, đi về phía tôi.
Cuối cùng tôi cũng nhìn rõ tướng mạo của ông ta rồi, thế mà lại giống hệt Trần Đào!
Lão gia này trực tiếp đi xuyên qua cơ thể tôi, đi về phía một,căn phòng khác, đôi chân của tôi đi theo.
“Con trai, đã chuẩn bị xong chưa?” Lão gia đi vào phòng hỏi người bên trong.
Trong phòng là một người đàn ông trẻ tuổi, tướng mạo bình thường, hơn nữa cũng không cao, đang đeo thắt lưng treo ngọc bội, tôi thấy trên ngọc bội đó viết một chữ “Trần.
Quý tộc họ Trần…
Đây là kí ức của Hiểu Mai?
Hiểu Mai vào ngày thành hôn hôm đó?
Người đàn ông lải nhải với lão gia rằng: “Con đâu có muốn lấy con đàn bà kia, đúng là ghê tởm mà, lớn lên cũng chẳng xinh đẹp gì, xuất thân bần hàn, còn phá vỡ ước định giữa con và Tình Hoa, cha, rốt cuộc người nghĩ thế nào vậy?”
“Con thì hiểu cái gì, tổ tiên nhà cô ta từng là trạng nguyên, sau đó bị phán tội tham ô mà bị tử hình, hoàng đế Đại Minh của chúng ta sáng suốt, không giết cả chín đời nhà bọn họ, nghe nói trước khi tổ tiên nhà cô ta chết có giấu rất nhiều vàng ở chỗ bọn họ, bây giờ con chỉ cần kết hôn giả với cô ta, của hồi môn của bọn họ chắc chăn là vàng, tới lúc đó chúng ta lấy hết chỗ vàng đó, rồi bỏ cô ta là được.” Lão gia nói.
“Cha nói đúng lắm, ha ha! Tới lúc đó bọn họ đưa hết vàng cho chúng ta, thì bọn họ hoàn toàn vô dụng với chúng ta rồi!” Người đàn ông bật cười to: “Cha, vậy con đi xem cô ta, tranh thủ để đòi được vàng sớm hơn.”
“Được được được, mau đi đi!”
Người đàn ông rời khỏi phòng, tôi đi theo người đàn ông, người đàn ông rời khỏi chủ viện, rồi đi vào một căn phòng nào đó ở phía góc, miệng kêu lên: “Muội muội à, huynh tới rồi, có nhớ huynh không.”
Tôi đi vào theo, căn phòng trang trí thành phòng tân hôn, có một cô gái ngồi trên giường, đầu đội khăn đỏ, nghe vậy thấp giọng cười nói: “A Triết ca ca, còn chưa tới lúc kết hôn nữa, huynh vào thế này sợ rằng không hay lắm.”
“Có gì mà không hay chứ, huynh nhớ muội cũng không được à?” A Triết ngồi xuống bên cạnh cô gái: ‘Mai Mai, sau hôm nay, muối chính là thê tử của ta rồi, muội có vui không?”
Cô gái dừng một chút, sau đó bỏ khăn che đầu ra, bộ dạng này, không phải ác quỷ Hiểu Mai thì là ai?
Chỉ là Hiểu Mai lúc này, môi hồng răng trắng, bộ dạng ngoan ngoan đáng yêu, cười lên còn có hai má lúm đồng tiền, đôi mắt long lanh nhìn về phía A Triết, trong mắt chỉ có người đàn ông trước mặt, chắc chắn là cực kì yêu người đàn ông này.
Chắc chắn cô không biết rằng, vào ngày tân hôn, người đàn ông mà mình yêu sâu đậm, sẽ tự tay giết mình.
Hiểu Mai và A Triết nói mấy lời tán tỉnh ngọt ngào, tôi không nghe tiếp nữa.
Cảnh tượng mau chóng chuyển đi, tới một đêm, là ngày tân hôn.
Giống y như phim cổ đại vậy, có rất nhiều khách tới nhà họ Trần, vô cùng náo nhiệt, tôi đứng trong đám người, nhìn thấy Trần lão gia đột nhiên rẽ vào một ngõ nhỏ, tôi liền đi theo.
Trần lão gia đi tới dưới cây trong một sân viện nào đó, có một đôi vợ chồng còn đứng dưới cây, nhìn người phụ nữ trung niên kia, có thể đoán chắc đây là mẹ của Hiểu Mai.
“Đồ đâu?” Trần lão gia hỏi.
“Cái này…” Nhìn cha của Hiểu Mai có hơi khó xử: ‘Lão gia, thực ra chúng tôi.. “
Mẹ của Hiểu mai nhịn một lúc, mới quỳ sụp xuống: “,Lão gia, thực ra những.tin đồn ông nghe trước đây, nói tổ tiên chúng tôi là quan có giấu vàng, đều là chúng tôi cố ý cho người truyền ra ngoài, Hiểu Mai nhà chúng tôi vô cùng vô cùng yêu tiểu thiếu gia nhà ông, Trần thiếu gia cũng từng nói, không quan tâm tới gia thế nhà Hiểu Mai muốn ở bên Hiểu Mai, chúng tôi làm như vậy chỉ vì để Hiểu Mai được gả có thể diện hơn chút, Trần lão gia, xin ông hãy tha thứ cho chúng tôi đi.”
Tôi thấy Trần lão gia tái cả mặt rồi, đứng một lúc, đột nhiên bật cười, cười rất hiền hoà, nói cái gì mà căn bản không tin tới chuyện vàng bạc, bảo cha mẹ Hiểu Mai đợi một chút, ông ta đi lấy sính lễ đưa cho cha mẹ Hiểu Mai.
Đều là giả, Trần lão gia bọn họ muốn có vàng!
Nhưng tôi không có cách gì để nói những lời này với cha mẹ Hiểu Mai.
Rất nhanh Trần lão gia đã trở lại, dẫn theo mấy gia đỉnh tới, tay những gia đinh kia không cầm sính lễ, mà là rìu.
Cha mẹ Hiểu Mai bị Trần lão gia chém chết ở dưới cây, thi thể bị chặt ra làm nhiều mảnh không nỡ nhìn, Trần lão gia ra lệnh cho gia đinh chôn thi thể cha mẹ cô ấy dưới gốc cây, mà tất cả, đúng lúc bị Hiểu Mai đi vệ sinh quay lại nhìn thấy.
Hiểu Mai hét lên một tiếng, Trần lão gia bảo gia đỉnh xông lên bịt chặt miệng Hiểu Mai, ông †a tự đi qua, nhấc rìu lên, chém một nhát xuống, nửa bên cánh tay của Hiểu Mai rơi xuống, Trần lão gia nở nụ cười độc ác đầy máu: ‘Không có vàng mà còn muốn gả vào nhà chúng tao? Cũng không xem lại xem bản thân mình có cái gì!
Dám chơi tao à, tao giết chết chúng mày!”
Hiểu Mai gian nan bò trên đất, mà lúc này Trần Triết cũng tới, nhìn thấy cảnh này liên kinh hãi, Hiểu Mai cầu cứu Trần Tiết: ‘Cứu muội, A Triết…”
Trần Triết hỏi Trần lão gia có chuyện gì, Trần lão gia kể mọi chuyện cho Trần Triết, Hiểu Mai ôm hi vọng cuối cùng mà cầu cứu người đàn ông mà mình yêu thương, mà Trần Triết lại nói: “Đáng đời, loại đàn bà này, chết là đáng, như vậy thì ta có thể cưới Tình Hoa rồi!”
Yên tĩnh một lúc, sau đó,’Hiểu Mai đột nhiên bật cười to.