Vợ Của Vua Địa Ngục -Chồng Ma Của Em

Chương 138: Chap-144




Chương 144: Đi lấy kiếm

Đi lấy kiếm

Giọng nói này quá quen thuộc, tôi quay đầu lại, Dạ Minh ngồi trên bức tường phía trên chúng tôi, hai tay vòng ra sau đầu, hai chân đan vào nhau, bộ dạng lười biếng dựa vào tường, cũng không biết anh ta ngồi kiểu gì, tường ở trong động này toàn gai nhấp nhô.

“Dạ Minh!” Dạ Minh đến trước chúng tôi thật.

Sắc mặt Lãnh Mạch và Dạ Minh lập tức trầm xuống.

“Ôi, cô gái nhỏ, lâu lắm không gặp, có nhớ tôi không?” Dạ Minh cứ như không nhìn thấy hai cái mặt diêm vương ở bên cạnh vậy, nhảy xuống, đi đến trước mặt tôi, rất nhiệt tình vươn tay ra xoa đầu tôi.

Tôi tránh ra, bởi vì lời đánh giá của ông Tống Lăng Phong về Dạ Minh lúc trước, bây giờ tôi đối mặt với Dạ Minh cũng có chút căng thẳng: “Anh tới đây làm cái gì?”

“Đợi mấy người đấy.’ Giọng điệu anh ta như không sao cả, tùy ý liếc Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh một cái: “Cô gái nhỏ, cô nói xem, bên cạnh cô có một nhân vật lớn của Minh giới tiếng tăm lẫy lừng, một người là thầy âm dương có tài năng thiên bẩm, cho dù dẫn theo một cái đuôi như cô, nếu là tôi, thì vẫn có thể đến trước bọn họ.”

“Anh bảo ai là cái đuôi hả!” Tôi trừng anh ta.

Dạ Minh bật cười ha ha, đúng là, hoàn toàn, mặc kệ, Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh.

Lãnh Mạch ở ngay bên cạnh tôi, khí áp thấp kia khiến tôi cảm thấy tim sắp bị ép xuống dưới chân rồi, đúng là đè nén tới ngạt thở, âm thầm lùi về sau một bước.

“Sao thế, cậu ở đây để đợi chúng tôi lấy kiếm đưa cho cậu à.” Tống Tử Thanh lạnh lùng mở miệng.

Dạ Minh nhún nhún vai: ‘Nếu mấy người muốn làm như vậy, tôi cũng không phản đối đây.”

“Cậu tìm được mộ cổ thế nào?” Tống Tử Thanh lại hỏi.

“Sao vậy, mấy người tìm được mộ cổ, thì người khác không tìm được à?” Dạ Minh không trả lời câu hỏi của Tống Tử Thanh: “Bây giờ ba người chúng ta đứng ở đây, kiếm chỉ có một, mấy người định chia như thế nào.”

“Chia?” Tống Tử Thanh cười lạnh: “Thanh kiếm này là đồ của loài người chúng tôi, lúc nào nói rằng phải chia cho cậu?”

Đối với thái độ lạnh lùng của Tống Tử Thanh, Dạ Minh lại tỏ ra chẳng sao cả, xoay về phía Lãnh Mạch: “Con người này ăn nói hoang đường trước mặt hai vị vua Minh giới chúng ta, anh không có ý kiến gì à? Hay là, anh đứng về phía chú nhỏ của anh?”

Hai chữ ‘chú nhỏ’ này khiến khoé mắt Lãnh Mạch co giật lại, mặt càng đen: “Cậu muốn thanh kiếm kia để làm gì.”

“Anh muốn thanh kiếm kia để làm gì, thì tôi cũng muốn thanh kiếm kia để làm cái đó.’ Dạ Minh lại không trả lời thẳng câu hỏi, trông anh ta có vẻ như chơi bời lêu lổng không quan tâm gì cả, nhưng tâm tư cũng sâu lắm, nói như vật, ném mâu thuẫn cho Lãnh Mạch.

Đúng thật, Tống Tử Thanh cũng quay về phía Lãnh Mạch: “Tôi biết là cậu cũng muốn lấy được cây kiếm này! Cậu cũng không có lòng tốt gì cả!”

Lãnh Mạch lười giải thích: “Chúng ta cứ đứng ở đây cũng không phải là cách, nếu như ba người đã muốn có được kiếm, vậy thì cứ đánh nhau, thắng thì đi lấy.”

Đây có thể là cách giải quyết tốt nhất vây giờ, ba người này đều không phải người có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau, chỉ có thể đánh nhau để chọn ra người thắng cuộc.

Dạ Minh đột nhiên nhìn tôi, khoé môi cong lên: “Cô gái nhỏ.”

“Làm sao!” Tôi sợ anh ta, vẫn còn nhớ cái cảnh anh ta suýt thì cưỡng hôn tôi lần trước, nhưng có Lãnh Mạch ở đây, chắc anh ta không dám làm vậy với tôi đâu.

“Thực ra tôi càng hi vọng trận đấu này, người thắng cuộc, sẽ có được cô, chứ không phải thanh kiếm kia.” Dạ Minh nói một cách thâm tình.

… Tôi biết, anh ta đang cố ý chọc Lãnh Mạch tức giận, bởi vì quá hiểu tính của Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch nổi giận rồi, không nói một lời, cầm đao băng chém qua, Dạ Minh nhảy ra trốn được, pháp thuật của Tống Tử Thanh cũng tấn công Dạ Minh, rất rõ ràng, Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh có cãi nhau thế nào, thì vẫn đứng cùng một phía, cùng đối phó Dạ Minh.

Ba người này đánh nhau thì không phải chuyện đùa, tôi vội vàng lùi tới bên tường, dính lên trên tường, cố gắng cách xa trận chiến của bọn họ.

Bên vách núi quá chật, để tránh làm tôi bị thương, Lãnh Mạch chủ động chuyển trận chiến tới tầng không khí bên trên nham thạch, ở nơi có nham thạch có lửa, Dạ Kinh càng lợi hại, cầu băng của Lãnh Mạch vắt ở giữa, sẽ không rơi xuống nham thạch. Tống Tử Thanh cũng mạnh tới đáng sợ, đứng trên cầu băng của Lãnh Mạch, tôi không biết anh ta dùng pháp thuật gì, nhưng dù sao thì lửa của Dạ Minh không thể tới gần anh ta, chiêu thức anh ra đánh ra mang theo ánh sáng, lúc thì hình ngôi sao sáu cánh, lúc thì biến thành hình kiếm, biến hoá liên tục, tôi nhìn tới đầu choáng mắt hoa.

Tôi thấy mình đúng là nằm mơ rồi, đánh nhau thế này, lẽ nào không phải chỉ xuất hiện trong phim giả tưởng thôi sao? Lễ nào không phải chỉ xuất hiện trong trò chơi thôi à?2 Cái cảm giác chấn động này, còn mạnh mẽ hơn so với lần đầu tôi gặp ác quỷ!

Vốn dĩ Dạ Minh không đánh được lại Lãnh Mạch, một mình Lãnh Mạch là có thể xử lí được anh ta, nhưng hình như nham thạch càng tăng thêm năng lực cho anh ta hơn, mà lại như có hơi khắc chế Lãnh Mạch, dẫn tới bây giờ ba người đánh nhau khó phân cao thấp.

Tôi vốn dĩ chỉ định ở bên cạnh xem tôi, dù sao thì bọn họ đều không đánh tôi, nhưng Tống Tử Thanh đột nhiên quay lại hét lên với tôi: “Đi lấy kiếm!”

“Cô gái nhỏ, không được đi.” Dạ Minh nói.

Tôi ngây ra, vì sao tất cả mọi người lại đột nhiên để ý tới tôi rồi?

“Đừng ngây ra nữa, đi lấy kiếm, không được đưa cho Dạ Minh!” Lần này, là Lãnh Mạch nói.

Tôi nhìn thấy nham thạch cuồn cuộn dưới vách núi, còn có trận chiến băng hoả quang khó phân thắng bại kia, bảo tôi vượt qua những cái này để đi lấy kiếm? Không phải chứ…

“Đi mau!” Lãnh Mạch lại to tiếng quát tôi một câu.

Lần nào cũng như vậy, vì sao cứ tới chuyện nguy hiểm nhất thì đều bảo tôi đi làm vậy?

Dạ Minh xông về phía cắm kiếm, Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh chặn Dạ Minh lại, ba người lại đánh nhau, đúng là không hơi đâu mà đi lấy kiếm, ngoại trừ tôi…

Tôi từ từ đi tới bên cây cầu, nhìn xuống dưới một cái, nham thạch đang bùng lên ngọn lửa, giống như thổi về phía tôi vậy, tôi vội vàng rụt đầu lại, nhìn nhìn phía trước.

Ngay chỗ đầu cây cầu đăng trước, chính là nơi cắm kiếm.

Lại nhìn về phía Lãnh Mạch, ba người bọn họ không có thời gian để ý đến tôi.

Hai chân tôi nhũn ra, giống như vịt bị treo lên giá mà đi lấy kiếm, muốn khóc cũng không khóc được, chỉ đành cẩn thận bước một chân lên cầu, bình tĩnh lại, bước chân còn lại lên.

Nhưng cầu lại không lắc lư, tôi bám chặt lấy một bên cầu, hơi cúi người đi về phía trước, ở dưới người tôi, là nham thạch nóng chảy sâu thẳm.

Tôi sợ độ cao đó, chân nhũn tới mức suýt nữa thì quỳ xuống, không dám nhìn, gian nan bò qua chỗ đặt quan tài, may là trong quan tài này không có quái vật gì nhảy ra cả.

Lúc đi qua quan tài thứ hai, một con rắn to nhảy từ quan tài ra, há cái miệng đỏ lòm cắn về phía tôi, tôi hét lên, con ngươi sắp trừng rớt ra rồi, nhìn cái răng sắc nhọn của con rắn dừng cách mặt tôi chỉ còn một chút, sau đó bị đông thành tượng đá.

“Đi maul” Là Lãnh Mạch ra tay cứu tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.