Vợ Của Vai Ác Không Dễ Làm

Chương 73




Diệp phu nhân cho hộ sĩ ôm cháu lại, Trình Vũ đầy cõi chờ mong nhưng khi nhìn cuc thịt mềm mại nhăn nhúm trong tã lót sắc mặt cứng đơ luôn, cái gì vậy cà, không phải nói đáng yêu lắm sao? Nhăn nhúm dúm dó nào có đáng yêu chứ? Lục tiên sinh còn nói giống cô? Xấu vậy sao giống được trời?

Trình Vũ cảm thấy thị giác có vấn đề, vội hỏi: “Không phải là lấy lầm con rồi chứ ạ, sao xấu như vậy?”

Lâm Giai Nhân cả giận liếc mắt con gái “Nào có ai làm mẹ lại ghét bỏ con mình xấu chứ?” 

Trình Vũ: “……”

Diệp phu nhân cũng nói: “Con nít mới vừa sinh toàn như vậy, lớn chút sẽ khác.”

Trình Vũ cũng không biết nên nói gì, chỉ hy vọng Diệp phu nhân không phải đang an ủi cô. Nhìn lại bé con trong tã lót, cũng không biết tiểu gia hỏa này có phải biết mình bị chê xấu hay không mà nhăn mặt khóc, nhưng càng khóc lại càng xấu.

Trình Vũ thấy con mình sinh ra khóc xấu như vậy cũng chua xót muốn khóc.

Cô tâm tình phức tạp nhìn Lục Vân Cảnh thầm nghĩ, Lục tiên sinh sẽ không ghét bỏ con xấu nhỉ, nếu anh cũng ghét bỏ vậy thì bé con quá quá thảm luôn. 

Một đoạn thời gian dài sau đó Trình Vũ luôn lo lắng, bé con sẽ luôn xấu như vậy, không ngờ mấy tháng qua khuôn mặt bé con chậm rãi nẩy nở, dung mạo quả thực có thể nói là biến hóa long trời lở đất, trước nhăn dúm đỏ hỏn giờ trở nên trắng nõn, mắt to tròn sáng trong, mũi tẹt cũng cao hẳn lên, đặc biệt là khi cười rộ lên đôi mắt sáng lấp lánh, như là đem hai ngôi sao chất lượng nhất bầu trời giấu ở bên trong, thật là làm tâm ai cũng nhũn nhão. 

Trình Vũ quả thực không thể tưởng tượng được, cô thầm nghĩ, may mắn may mắn quá, lúc trước lo sốt vó cứ sợ xấu haha.

Tên của bé con là Lục Vân Cảnh đặt, Lục Niệm Trình.

Lục Vân Cảnh niệm Trình Vũ.

( Nghĩa của từ “ NIỆM” là

Từ điển phổ thông

mong mỏi, nhớ

Từ điển trích dẫn

1. (Động) Nghĩ, nhớ, mong. ◎Như: “tư niệm” 思念 tưởng nhớ, “quải niệm” 掛念 nhớ nhung canh cánh trong lòng.)

Mấy ngày nay Dịch Minh Kiệt đang phiêu bồng, cậu cũng không biết sao người trước kia chán ghét hắn đến mức không buồn liếc mắt một cái như Văn Hi sẽ đáp ứng kết giao với hắn, trong khoảng thời gian này mỗi một ngày tâm can bé bỏng của cậu đều loạn rung rinh. 

Hôm nay cậu đi tụ hội với nhóm bạn mà còn cầm trên tay một chiếc xe đồ chơi, những hồ bằng cẩu hữu cũng đức hạnh mới của cậu, nên khi thấy cái xe đồ chơi liền trêu ghẹo: “Này Dịch Minh Kiệt, còn chưa cưới Văn Hi đã chuẩn bị tốt cả đồ chơi vậy ba?”

Mấy người khác nghe thế cũng cười rộ lên, Dịch Minh Kiệt không để ý, trợn trắng mắt nói: “Đây là chuẩn bị cho cháu trai ông đấy.”

Người vừa mới nói lại nói: “Cháu trai? Em trai cậu mới học cao trung, ông đào đâu ra cháu trai?”

Dịch Minh Kiệt hừ hừ, vẻ mặt đắc ý ngồi xuống, bắt chéo chân nói: “Vợ có cháu trai thì có phải là mình cũng có cháu trai hay không?”

“Cháu của vợ?” Lại có người thấy kỳ quái nói: “Vợ cậu không phải Văn Hi à, chứ cô ấy con một mà?”

Dịch Minh Kiệt nói: “Tỷ muội tốt của vợ, Trình Vũ đó, ông biết chứ?” 

Mọi người đều không khỏi kinh ngạc cảm thán, có người nói: “Ý là Trình Vũ có con trai?” Lại dài miệng nói tiếp: “Nếu có thể sinh cho Lục Vân Cảnh đứa con trai thì giá trị con người không lại thêm gấp bội sao?”

Một người khác lại nói: “Trình Vũ hiện tại chính là con gái duy nhất của tập đoàn Thông Minh nên sẽ không cần dựa vào con cái thượng vị?”

Người vừa mới nói lại vội nói: “Cũng đúng cũng đúng.” Nói xong hắn lại lắc đầu thở dài: “Mà công nhận mệnh Trình Vũ cũng thật tốt ha? Lúc trước khi biết cô ta không phải Trình đại tiểu thư tui còn đồng tình á, cho rằng cô ta là con nhà nghèo bị bỏ, không nghĩ tới lắc mình lại biến hoá liền thành đại tiểu thư, vận mệnh thật thú vị nha.” Hắn nói xong mới phát hiện người ngồi cạnh đang ngẩn người, liền dùng khuỷu tay đâm đâm nói: “Tạ thiếu thấy đúng không?”

Tạ Bác Nghệ phục hồi tinh thần lại, không trả lời, đứng dậy đi ra ngoài, ném tới một câu: “Tui còn có chuyện, các cậu tụ tập đi.”

Dịch Minh Kiệt thấy hắn phải đi, vội nói: “Tạ Bác Nghệ cậu chơi trò thần kinh gì thế? Hoạt động hôm nay từ sáng sớm đã thương lượng tốt, giờ lập tức bắt đầu ông lại muốn đi nữa? Chơi kì vậy ba!” 

Tạ Bác Nghệ không nói gì, thân ảnh biến mất sau cánh cửa, người vừa mới đụng phải khuỷu tay Tạ thiếu vội hỏi: “Có phải tui nói gì đắc tội hắn không?”

Dịch Minh Kiệt nhún vai: “Ai biết, bị thần kinh... hầy hầy.”

Có người liền nói: “Mấy ông nói có phải Tạ thiếu còn không buông Trình Vũ không? Bằng không sao nghe Trình Vũ mang thai hắn liền biến sắc thế?”

Tạ Bác Nghệ nghĩ gì Dịch Minh Kiệt rõ hơn so với ai khác nhưng cậu ta lại nói: “Nói bậy cái gì thế? Chuyện với Trình Vũ đã vài trăm năm trước rồi, tuy rằng ngày thường chúng ta hay xách ra trêu ghẹo, nhưng hắn sớm không thèm để ý rồi.”

Nghe thế những người khác không nói gì nữa.

** 

Phòng khách sạn hoa lệ lại hỗn độn chỉ có cái đèn bàn không sáng lắm, vầng sáng chiếu ra thế giới ái muội không rõ ràng, cô gái trên giường rên rỉ khiến người nghe mặt đỏ tim đập, nhưng chàng trai nằm ở trên người cùng cô ta lại không ở trạng thái hưng phấn như thế một hồi lâu, cảm giác bực bội lại càng ngày càng rõ, nó quấy nhiễu đến mức hắn tâm phiền ý loạn, đột nhiên hắn cảm thấy ghê tởm, từ trên người cô gái đứng lên, để nguyên thân hình không nội y đi đến bên cửa sổ, yên lặng hút thuốc.

Đột nhiên hắn dừng lại làm cô gái không biết làm sao, cô ta vội bước tới ôm hắn từ phía sau, cất giọng kiều mị hỏi: “Tạ thiếu, có phải có nơi nào người ta làm không tốt không? Nói cho em được chứ?” 

Tạ Bác Nghệ cau mày, không kiên nhẫn: “Không liên quan đến chuyện của cô, cô về trước.”

Nữ tử nào bỏ được thế, cô ta đem thân thể dựa sát vào trên người hắn, lại làm nũng nói: “Tạ thiếu không cần vô tình như vậy.”

Cái cảm giác khó chịu càng ngày càng cường liệt, người luôn luôn ôn nhu với mỹ nhân giờ phút này lại trầm mặt quát: “Bảo trở về thì cô nên lập tức lăn, không lăn đừng trách tôi vô nghĩa!”

Nữ tử đó chưa bao giờ thấy hắn phát hỏa lớn vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút sợ hãi không dám nhiều lời, vội vàng thu thập rời đi.

Trong phòng còn lại mình ên hắn và hương vị ái muội tràn ngập khiến hắn cảm thấy khó ngửi muốn ói. Hắn ném điếu thuốc xuống đất, mặc quần áo ra cửa.

Bắc Thành lớn như vậy, hắn lại không biết nên đi nơi nào, chiếc xe thể thao màu đỏ xuyên lung tung khắp đường phố Bắc Thành, khi xe dừng lại hắn mới phát hiện mình lại chạy đến trường cao trung rồi. 

Còn có một ít lớp tự học buổi tối, hắn liền thả chậm tốc độ tiến vào trường, hắn đi tới hội trường, bên này không có hoạt động gì, bên trong cũng không có người nào, hắn lẻ loi đứng một mình nơi hội trường lại có một cảm giác yên tĩnh.

Hắn tìm một vị trí ngồi xuống, lấy thuốc lá ra. Hắn cũng không biết sao lại tới nơi này, giống như có một cổ lực lượng kéo hắn tới.

Hội đường vẫn là nơi hắn quen thuộc, trên đỉnh đầu có đèn treo lớn, bốn phía bức màn có màn che tối màu, phía trước có cái đài để khi tiệc tối có người dạo đàn, thời điểm đó cô ấy đã từng đàn tranh ở đấy. 

Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô ấy, khi đó hắn còn chê với Dịch Minh Kiệt tiết mục quê mùa, thì cô ôm đàn tranh chậm rãi lên đài, ở trên sân khấu nơi ánh đèn rọi xuống hắn thấy cô ngồi ngay ngắn trước đàn tranh nhã nhặn lịch sự, đang bất mãn, bắt bẻ hắn đột nhiên im bặt.

Hắn còn nhớ ngày đó cô mặc đầm trắng thêu, tay cô dài đẹp, đạn khúc duy mĩ êm tai, hơn nữa cô đẹp lắm mỹ thực mỹ, hắn chưa từng gặp cô gái nào lớn lên đẹp như vậy.

Cứ như vậy, ở tiệc đón người mới cô đàn một khúc cũng chỉnh trái tim hắn hỗn loạn.

Sau lại hắn biết tên cô gọi là Trình Vũ, nghe nói khi còn nhỏ cô thích trời mưa cứ trời mưa cô sẽ quơ chân múa tay, cha cô lấy tên này đặt cho cô.

Hơn nữa rất may mắn, khi cùng ban với cô. 

Hắn gặp không ít gái xinh, đường đường là Tạ đại thiếu, khi tuổi tác còn nhỏ đã biết việc nam nữ, biết cách đối đãi với mỹ nữ, hắn luôn luôn ra tay hào phóng, chỉ cần mua chút lễ vật nói thêm một hai câu lời ngon tiếng ngọt là có thể thu phục được, chỉ khi đối mặt với cô hắn lại khiếp đảm. Hắn chưa từng nghĩ tới, Tạ Bác Nghệ cũng có một ngày như vậy, lưu luyến ngàn bụi hoa thế nhưng khi đối mặt với một nữ sinh sẽ khẩn trương đến mức nói không nên lời.

Hắn rất thích cô, là cái loại thích đem cô phủng trong lòng bàn tay, chứ không phải như với những người gặp dịp thích thì chơi khác.

Hắn lại sợ gặp cô, bởi vì khi đối mặt với cô hắn cảm thấy mình ngu ngốc buồn cười.

Có một ngày, hắn cùng bằng hữu đánh cuộc bị thua, ngày đó là vào tiết thể dục, bọn họ cố ý làm khó dễ, nên bắt hắn ở trong lớp thổ lộ với nữ thần, nữ thần không phải ai khác mà chính là nàng.

Kẻ luôn không sợ trời không sợ đất như hắn- Tạ Bác Nghệ hắn lại khiếp đảm, thậm chí hắn muốn cự tuyệt đề nghị này, chỉ là không biết vì sao, hắn lại cảm thấy máu nóng lên, sôi trào, nấu cả long hắn. 

Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ, hắn có thể từ lần đánh cuộc này thăm dò ý cô, dù bị cự tuyệt cũng không mất mặt, không phải sao? Dù sao cũng là đánh đố mà thôi.

Ma xui quỷ khiến hắn đồng ý, mặc dù chuẩn bị tâm lý xong, khi đối mặt với cô hắn vẫn khẩn trương nói không nên lời, vốn dĩ hắn có thể giống khi gặp nữ sinh khác là cà lơ phất phơ, thành thạo trêu chọc dù thật bị cự tuyệt cũng không mất mặt, thế nhưng hắn không thể tự khống chế mình dùng sự nghiêm túc chưa bao giờ từng có nói với cô, hắn thích cô, hắn thậm chí còn nói cô không cần đuổi theo sau Thừa Duẫn ca ca nữa, hắn nói hắn sẽ đối xử với cô tốt hơn thế, cô muốn gì hắn đều sẽ cho cô cả.

Ở trong lòng hắn cười nhạo chính mình, Tạ Bác Nghệ mày thật là điên rồi.

Hắn nghĩ có lẽ cô sẽ cự tuyệt, cũng thuyết phục bản thân bị cự tuyệt cũng không có sao, dù sao chỉ là đánh đố mà thôi, nhưng không ngờ tới khi nghe cô nói ra câu “Tôi không có hứng thú với cậu” có mấy chữ thôi mà trong lòng khổ sở như vậy, giống như có người dùng dao sắc rạch trong tim mấy chục nhát.

Ngày đó hắn không biết bản thân rời đi thế nào, bất quá hắn đoán khi các huynh đệ nhìn thấy hắn thất hồn lạc phách chắc đã cười nhạo hắn nhiều lắm.

Thời điểm theo đuổi con gái cũng không phải không có thất bại chỉ là chưa bao giờ hắn khó chịu như thế, chỉ cần tưởng tượng đến lúc bị cự tuyệt ấy là tâm lại quặn đau. 

Hắn còn nhớ, mấy ngày đó hắn nhốt mình trong phòng, cả ngày lẫn đêm chơi game đến kiệt sức, sau đó hắn ngã bệnh, trong trường đồn hắn thổ lộ bất thành nên ở nhà tự sát.

Tạ thiếu xảo ngôn thiện biện lúc đó lựa chọn trầm mặc, bởi vì hắn cũng không biết nên phản bác sao, xác thật là hắn thổ lộ bị cự tuyệt, thiếu chút nữa đau khổ muốn chết cũng là thật.

Đương nhiên quan trọng hơn là, hắn muốn nhìn xem khi nghe được hắn khổ sở tự sát cô sẽ có phản ứng gì, hắn cảm thấy mình thực buồn cười, Tạ Bác Nghệ khi nào thì trở nên đáng buồn như vậy, thật đáng buồn cười, dùng tranh thủ, đồng tình để được người khác phái chú ý.

Chỉ là hoàn toàn ngoài dự kiến, cô ấy đối với chuyện hắn tự sát không thèm để ý chút nào, thậm chí là làm lơ sự tồn tại của hắn. Hắn cảm thấy cô thật sự quá vô tình, đem cho thống khổ vô tận, rõ ràng biết cô có quyền cự tuyệt nhưng hắn vẫn không khỏi căm hận cô. Hơn nữa hắn cực chán ghét việc cô làm lơ hắn, mỗi khi cô làm lơ là thời điểm hắn tìm mọi cách hy vọng được cô chú ý, hắn bắt đầu làm trái lại ý cô, bắt đầu đối nghịch với cô ở lớp, so với việc bị cô chán ghét, hắn càng sợ cô làm lơ hắn hơn. 

Mà hắn đã thật sự thành công khiến cô chán ghét hắn, không chỉ có khi đó mà là chán đến tận bây giờ.

- -----oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.