Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tuấn đến thẳng công ty. Trợ lý ngồi chờ anh trong văn phòng với vẻ mặt bồn chồn. Tuấn cũng cảm thấy trong chuyện này có vấn đề.
Trợ lý đưa cho anh thông tin về những người bị tai nạn.
- Tất cả bọn họ đều thuộc bè phái chống đối tôi. – Tuấn chỉ ra điểm chung của các cổ đông già trong công ty.
- Và các kiểu tai nạn đều giống nhau luôn. Hình như là cùng một kẻ gây ra.
- Dì … - Tuấn thì thào, đủ nhỏ chỉ để một mình anh nghe thấy.
Tuấn nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu. Đó là khả năng mà anh đã từng nghĩ tới, nhưng không dám kết luận, hay thậm chí là không muốn kết luận như vậy. Trong tất cả những người đáng nghi, chỉ có bà Hòa là đối tượng có khả năng làm ra những chuyện này nhất. Bởi 5 phần trăm cổ phần của Nhung vừa được chuyển về túi của bà. Lẽ nào bà đã uy hiếp Nhung, và đó là lý do vì sao mấy ngày hôm nay Nhung đều tỏ ra kỳ lạ như vậy.
Dường như dì anh đang muốn thu mua cổ phần. Nếu gộp của tất cả mọi người lại, số cổ phần của bà sẽ nhiều hơn của anh. Lúc đó chỉ cần bà búng tay một cái, anh sẽ rụng như sung mà chẳng thể trăng trối được điều gì.
Tuấn thở dài. Dì anh thật sự tham vọng đến vậy ư?
Tuấn hướng về trợ lý, bóp trán mình.
- Cậu điều tra xem, số cổ phần của tất cả cổ đông hiện đang đứng tên ai. Có bất kỳ động thái gì phải báo ngay cho tôi.
Cậu trợ lý gật đầu rồi vội vã rời đi. Tuấn ngồi ì ra trong văn phòng, chẳng biết nên làm gì vào lúc này. Tự dưng mọi thứ cứ loạn cào cào: Anh bị côn đồ chỉ điểm, vợ vì cứu anh mà liên lụy, các cổ đông trong công ty đột nhiên bị tai nạn đồng loạt, còn dì anh trở thành đối tượng tình nghi số một với âm mưu chiếm đoạt công ty.
Tại sao mọi thứ lại xoay chuyển bất ngờ như vậy?
Chưa bao giờ Tuấn cảm thấy bất lực đến thế, như thể anh không còn đủ bình tĩnh và năng lực để chèo lái cả tập đoàn và cả cuộc đời mình. Mấy ngày qua, anh bị phụ thuộc vào những người khác quá nhiều. Những suy nghĩ và quyết định của anh cứ bị cuốn đi, mà cái lực hút ma mị ấy có vẻ như bắt nguồn từ vợ anh – Nhung.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên. Giọng y tá vọng tới làm anh tá hỏa.
Vợ anh nằng nặc đòi xuất viện, đang làm loạn lên ở đây. Anh có thể đến đây ngay bây giờ được không?
Vợ của chồng tôi (Phần 10)-1
Tuấn nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu. Đó là khả năng mà anh đã từng nghĩ tới, nhưng không dám kết luận, hay thậm chí là không muốn kết luận như vậy.
***
Ông Trương đã về được một lúc. Hương Ly ngủ thiếp đi.
Cô có một giấc mơ, trong mơ cô chính là Nhung, là Nhung thật sự chứ không phải kẻ giả mạo. Cô có một người bố yêu thương mình hết mực, một cuộc hôn nhân viên mãn, cuộc sống sung sướng và an nhàn dưới mác phu nhân của chủ tịch tập đoàn, và dĩ nhiên Tuấn cũng yêu cô.
Cô nhìn thấy Hương Ly xuất hiện trong bóng tối, với gương mặt nhàu nhĩ vì đã bị phá hủy trong vụ tai nạn. Cô ấy xông đến, bóp cổ cô, đòi cô trả lại cuộc sống sung túc kia. Rồi cô từ Nhung biến trở lại thành Hương Ly, và bị đạp vào vùng tối. Và rồi những cơn đau của Hương Ly ập đến, xâm chiếm cơ thể cô.
Hương Ly giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng. Toàn thân cô đau nhói và run rẩy. Hương Ly giơ tay mình lên xem, trên cổ tay vẫn có vết sẹo.
- Không được! Không! Mình không muốn quay lại quãng thời gian đó. Mình không phải là Ly. Ly đã chết rồi. Cô ta chết trong tai nạn ô tô rồi!
Hương Ly lầm bầm với chính mình. Cô ngồi dậy, nhoài người ra chiếc tủ cạnh giường để tìm một chiếc gương và soi mình vào trong. Vẫn là gương mặt của Nhung. Cô tự tát vào mặt mình một cái và cảm nhận sự bỏng rát trên má. Tất cả đều là thật, không phải là mơ.
- Mình là ai?
Hương Ly ngồi thừ ra trên giường bệnh.
Cô vừa mới có suy nghĩ rằng mình thích cuộc sống này. Không! Không thể như thế được. Đây chính xác là ăn cắp trắng trợn, làm sao cô có thể yên ổn mà sống tiếp khi mình vừa làm những việc kinh khủng đến vậy?
Kí ức của những ngày đau đớn đến quằn quại trong bệnh viện cứ lởn vởn trong trí óc cô khiến cô sởn hết gai ốc và lưng toát mồ hôi. Toàn thân cô run lên như là cơn đau đang thực sự tồn tại vậy.
Mình phải dừng chuyện này lại!
Hương Ly thở hổn hển trong cơn đau ảo giác. Cô tháo tất cả ống truyền ra, xuống khỏi giường.
Lúc này, y tá vào để thay thuốc. Thấy Hương Ly định rời đi thì cản cô lại.
- Này, cô định đi đâu vậy? Cô chưa hồi phục mà, sao lại tháo truyền ra?
- Tôi về nhà.
Cô cứ thế đi ra khỏi phòng, chân cũng không thèm đi dép, không mang theo bất cứ một thứ gì.
Cô y tá túm lấy tay cô kéo lại, vốn định trấn an và giải thích tình hình một chút, nhưng Hương Ly càng vùng vẫy mạnh hơn. Cô gào lên và quẫy đạp, cẵn cả vào tay cô y tá rồi chạy vội ra ngoài.
Cô y tá vội vàng gọi điện cho Tuấn.
Hương Ly chạy xuống đến sảnh bệnh viện thì bị các y tá đuổi theo, vài chú bảo vệ cũng chặn cô lại. Họ vây lấy cô và túm cô, kéo về phòng bệnh.
- Thả tôi ra! Đừng bắt tôi ở đây! Tôi không muốn! – Hương Ly gào lên.
Đúng lúc này, Tuấn đến kịp thời. Nhìn thấy Hương Ly đang kêu khóc, Tuấn xót xa mà vội vàng chạy tới. Anh ngồi xuống ôm chặt cô vào lòng, vỗ về lưng cô.
- Không sao. Anh ở đây. Đừng sợ nữa.
Hương Ly vùi mặt vào lòng Tuấn.
- Em muốn về nhà. – Hương Ly khóc nấc lên.
Anh cứ thế ngồi ôm cô ở giữa sảnh bệnh viện, trấn an cô, cho đến khi Hương Ly mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Tuấn bế cô lên phòng bệnh.
Nhìn Hương Ly nằm trên giường với vẻ mặt trắng bệch, Tuấn nhận ra anh chưa bao giờ dành ra thời gian để ngắm nhìn vợ mình. Anh đã ngủ vùi trong quá khứ mà quên đi người hiện tại ở bên cạnh. Trước đây, tất cả những lần Nhung quyến rũ anh, anh đều coi như không nhìn thấy gì. Anh chỉ biết cô là một người phiền phức vô cùng. Không ngờ rằng cô cũng có những mặt yếu đuối như vậy.
Bắt đầu từ cái đêm hai người tâm sự với nhau, chính là ở thời điểm đó, anh đã có cái nhìn khác đi về cô. Vợ chồng sống với nhau, phải chia sẻ và biết thấu hiểu, phải mở lòng và đón nhận đối phương thì tình yêu mới có thể lâu dài được.
Tuấn bật cười. Thì ra từ trước đến nay, anh mới là kẻ ích kỷ.
Anh vươn tới cầm lấy tay Hương Ly, hôn lên tay cô.
- Anh xin lỗi. Quá khứ của anh, anh sẽ bỏ nó đi. Từ giờ anh sẽ chỉ nhớ đến em thôi.
Tuấn khẽ xoa tay vợ, hi vọng sẽ giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn. Anh giặt khăn với nước ấm và lau trán, lau tay cho cô. Khăn ẩm trượt qua làn da ở cổ tay, làm trôi đi lớp phấn dày và để lộ ra một vết sẹo lồi.
Tuấn nhíu mày. Đúng lúc này, Hương Ly tỉnh dậy. Cô đã được tiêm một mũi an thần nên có vẻ đã thanh tỉnh hơn. Cô phát hiện ra Tuấn đang nhìn chằm chằm vào cổ tay mình thì vội rụt tay về.
- Tay em…
- Em mới bị thương, lúc nấu ăn. – Hương Ly chột dạ. Những lý do bật ra khỏi môi một cách trơn tru, khiến cô thầm tự cười chính mình. – Em muốn về nhà. Chúng ta về nhà được không?
Tuấn nhìn cô chằm chằm. Anh quyết định sẽ tập trung vào cô, từ giờ anh sẽ là người chăm sóc cô, để ý mọi cảm xúc và nhu cầu của cô, như là cô đã làm với anh. Tuấn dẹp mọi nghi ngờ sang một bên và gật đầu.Tuấn dẹp mọi nghi ngờ sang một bên và gật đầu.
- Được. Anh đưa em về. Chúng ta dưỡng bệnh ở nhà.
Hương Ly mím môi. Cô ngồi dậy, định xuống giường nhưng Tuấn đã cúi xuống và nhấc bổng cô lên. Hương Ly mất điểm tựa, níu ngay lấy cổ áo Tuấn để khỏi bị rơi xuống đất. Cô ngạc nhiên trước hành động của anh, nhìn anh chằm chằm.
- Sao nào? Chồng em không thể cưng chiều em thế này ư?
Hương Ly ngượng ngùng, quay mặt đi chỗ khác.
Vợ của chồng tôi (Phần 10)-2
Đúng lúc này, Tuấn đến kịp thời. Nhìn thấy Hương Ly đang kêu khóc, Tuấn xót xa mà vội vàng chạy tới. Anh ngồi xuống ôm chặt cô vào lòng, vỗ về lưng cô.
***
Hương Ly tựa đầu vào cửa kính xe. Cô nhớ lại lời dặn dò của ông Trương. Có gì đó khó hiểu, hình như Nhung trước khi bị tai nạn đang có âm mưu gì đó. Cô ấy muốn lấy đi thứ gì đó không thuộc về mình.
Hương Ly nhíu mày. Xe xóc lên và đầu cô va vào cửa cộp cộp mấy cái. Tuấn túm lấy cô, ấn đầu cô lên vai mình.
- Đừng tựa sang đấy. Tựa vào anh đây này.
Trong suốt quãng thời gian về nhà, không khí gượng gạo bao trùm trong xe khiến Hương Ly hơi ngột ngạt. Đôi khi giàu quá cũng chẳng phải điều tốt, ví dụ như khi có tài xế riêng. Làm sao cô có thể ngang nhiên dựa đầu vào vai Tuấn khi có một ông chú ngồi ngay trước mặt và cái gương chiếu hậu thì chĩa thằng vào mình như vậy.
Tuấn thấy hai má cô đã đỏ ửng, trông như thể bị sốt. Anh sờ trán cô, rồi áp má cô lên đầu mình. Hương Ly vội đẩy ra. Tim cô đập thình thịch, báo hiệu một điều chẳng lành.
Đúng vậy, thích Tuấn không phải một hành động thông minh. Và cô cũng không được phép thích anh.
***
Bà Hòa lại đến bệnh viện như thường ngày. Quãng thời gian quá đối với bà quả thật có chút mệt mỏi, ngày nào cũng phải ra tận ngoại thành để cập nhật tình hình của Nhung. Nhưng không sao, bà tự nói với mình, để mọi chuyện có được kết quả tốt, thì khổ cực một chút cũng là điều đương nhiên.
Lần này cũng vậy. Khi bà đến viện đã là mười giờ đêm. Bà nói chuyện với bác sĩ một lúc, trao đổi về tình hình sức khỏe của Nhung rồi mới quay lại phòng bệnh. Thế nhưng, bà Hòa hốt hoảng khi thấy căn phòng trống không. Tấm chăn trên giường bị giở vội vàng và chiếc dép đã biến mất, ngay cả ống truyền cũng bị tháo ra, sợi dây lung lay trong không trung và nước thuốc thì nhỏ xuống vài giọt.
Nhung đã biến mất.
☘️☘️☘️☘️☘️
Cả Hương Ly và Tuấn dường như đều đã bắt đầu nhận ra tình cảm của mình. Mặc dù phát hiện ra vết sẹo kỳ lạ nhưng Tuấn vẫn quyết đinh sẽ chăm sóc và thử bắt đầu tình yêu với vợ. Còn Hương Ly, cô chắc chắn không thể yêu anh. Chuyện tình trái ngang này rồi sẽ đi về đâu?
Nhung cũng đã đột nhiên biến mất. Liệu rằng cô đã tỉnh và bỏ trốn hay chuyện này là do bàn tay kẻ khác nhúng vào? Nếu đúng như vậy thì người đó là ai?