Vợ Của Chồng Tôi

Chương 1




Tại căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, một đám cưới đang diễn ra. Khách tham dự tới rất đông, đa số đều là những người giàu có, ăn vận sang trọng và lịch thiệp.

Ai cũng vui vẻ cười với nhau, cụng ly rượu vang và trao đổi điều gì đó, nhưng chẳng ai biết được đằng sau bộ mặt tươi cười đó là cảm xúc gì. Cuộc sống đầy rẫy những điều dối trá, giả tạo, chúng ta mãi mãi chẳng thế biết được đâu là thật, đâu là giả, thế nhưng vẫn phải chịu đựng chúng.

Hương Ly ngồi xổm trong vườn, vẻ mặt rầu rĩ tột cùng. Cô co chân ôm lấy đầu gối, chiếc váy trắng bó sát này khiến cô khó chịu, ngay cả ngồi gấp chân lên cũng chật chội.

Một ly nước hoa quả được chìa ra trước mặt cô.

- Sao cô lại ngồi đây một mình vậy?

Hương Ly ngẩng lên, trước mắt cô là một người đàn ông trẻ tuổi. Giống như những người khác, anh ta trông có vẻ lịch sự và sang trọng. Hương Ly vội vang đưa tay lên lau nước mắt trên mặt.

- Không, không có gì. Tôi hơi… đau bụng một chút thôi. – Hương Ly nói dối.

Anh chàng ngồi xổm xuống bên cạnh Hương Ly. Cô tỏ ra ngạc nhiên khi người đàn ông sang trọng này lại bắt chước dáng ngồi thô tục của mình như vậy.

- Ngồi thế này hơi mỏi, nhưng mà khá tốt cho tiêu hóa đấy.

Cô trố mắt ra nhìn anh ta. Chàng trai vuốt tay xuống bụng mình, xoa thành một vòng tròn. Anh ta nheo mắt nhìn cô.

Có thể nói cho tôi nghe được không?

- Chuyện gì?

- Vì sao cô lại buồn bực như vậy?

Hương Ly cúi đầu. Cô mím môi, hai tay quấn lấy nhau. Có những chuyện mà có muốn cũng không thể nói ra, vì dù nói hay không thì cũng chẳng thể làm gì thay đổi được. Cô khẽ lắc đầu.

Chàng trai nghiêng đầu, chân thành chờ đợi như vậy mà chỉ đổi lại được cái lắc đầu khẽ khàng của người ta, anh cảm thấy hơi thất vọng. Anh nhổm lên, ấn Hương Ly ngồi bệt xuống đất còn mình thì ngồi xuống cạnh cô. Anh uống một ngụm nước hoa quả.

- Tôi không có bố mẹ, chỉ có một người dì, bà ấy nuôi tôi từ nhỏ. Mặc dù sống rất sung sướng, tiền bạc chẳng bao giờ thiếu, được cái tôi cũng thông minh cho nên sự nghiệp cũng ra gì đấy, thế nhưng tôi chẳng bao giờ có được một thứ.

- Tự do ư?

Chàng gật gù. Anh ngửa cổ lên trời, thở dài rồi quay lại nhìn Hương Ly.

- Đúng. Dì của tôi muốn tôi làm tất cả mọi thứ theo ý bà.

- Tôi cũng chỉ có một người chú. Ông ấy cũng sắp xếp mọi bước đi của cuộc đời tôi.

Chàng trai đưa cho Hương Ly cốc nước hoa quả uống dở của mình.

- Đừng như vậy. Đừng để người khác điều khiển mình. Chỉ cần cô không muốn, thì không ai có thể làm thế với cô.

Anh phủi quần, đứng dậy rời đi. Hương gọi với theo anh.

- Chờ chút, tên anh là gì vậy?

- Tuấn. – Anh nháy mắt với cô.

Vợ của chồng tôi (Phần 1)-1

“Đừng như vậy. Đừng để người khác điều khiển mình. Chỉ cần cô không muốn, thì không ai có thể làm thế với cô”.

Tuấn rời đi được mấy bước thì một đám nhân viên nhao nhao chạy lại, ai cũng gọi ý ới tên của Hương Ly. Tuấn nghe ngóng một chút thì biết được, hóa ra cô dâu biến mất giữa chừng, ai cũng sốt sắng. Tuấn nghĩ ngợi một chút, rồi nhún vai bỏ đi. Không phải chuyện của anh.

Hương Ly trốn trong bụi cây một lúc lâu, tiếng gọi tên cô réo rắt ở bên ngoài. Cô bịt tai lại, giá như chỉ cần không nghe thấy thì sẽ chẳng cần phải trả lời, chẳng cần phải xuất hiện.

“Đừng như vậy. Đừng để người khác điều khiển mình. Chỉ cần cô không muốn, thì không ai có thể làm thế với cô”.

Lời của Tuấn văng vẳng bên tai cô. Vì nợ tiền, chú của cô đã bán cô cho một triệu phú, bằng lòng để cô làm vợ bé của hắn. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đi đến bước đường này. Đúng như Tuấn nói, cô không thể để người khác sắp đặt mình như thế.

Hương Ly giơ tay lên bịt miệng khi có một người nhân viên đến gần chỗ mình trốn. Cô lén lút kéo gấu váy mình vào sâu trong bụi cây, nín thở. Cuối cùng thì nhân viên cũng rời đi.

***

Đêm buông xuống, trời tối đen như mực. Một chiếc xe ô tô chạy rất nhanh trên đường cao tốc, hướng đến khu biệt thự ở ngoại thành.

Người phụ nữ ngồi ở ghế lái, gương mặt tràn đầy sự vui vẻ. Điện thoại trong cái hộc cạnh ghế lái đổ chuông, cô vươn tay lấy điện thoại nhưng lại lỡ làm nó rơi xuống sàn.

Cô chẹp miệng, cúi xuống để nhặt điện thoại, không ngờ khi ngẩng lên thì đã thấy mình lệch tay lái, đi sang làn đối diện.

Trước mắt cô, một chiếc xe tải lao tới, đèn pha chiếu vào mắt chói lóa. Cô giật mình, vội đưa tay lên che mắt, chân nhấn phanh và cố cua tay lái, nhưng chiếc xe không dừng lại. Cô nhận ra phanh xe có vấn đề, nhưng lúc này thì không còn kịp nữa.

Cô tránh được lưỡi hái tử thần của chiếc xe tải, nhưng lại va vào vách núi. Đau đớn ập đến xâm chiếm lấy toàn bộ ý thức của cô, và rồi mọi thứ chìm vào bóng tối.

***

Tuần rời khỏi bàn tiệc. Không khí ở đây khiến anh cảm thấy ngột ngạt quá. Cô dâu vẫn chưa được tìm thấy, vì vậy mặt ai cũng sưng sỉa lên, chú rể chính là ông già lắm tiền đang ngồi đực một chỗ, vừa quát tháo vừa chỉ trỏ.

Tuấn liếc nhìn ông ta rồi cười khẩy một cái. Điện thoại anh đổ chuông, là dì anh gọi tới.

- Vợ con ra nước ngoài rồi.

- Dì nói sao cơ? Sao cô ấy đi mà không nói gì với con?

Tuấn vừa ngạc nhiên, vừa lo lắng. Từ trước đến giờ, vợ anh làm gì cũng thông báo với anh cả, làm sao lại có chuyện cô ấy tự ý ra nước ngoài mà không báo trước tiếng nào?

- Nó chỉ gửi tin nhắn báo cho dì như vậy. Dì cũng không biết. Dì không liên lạc được cho nó.

Tuấn càng rối hơn. Cô ấy đi đâu được cơ chứ?

***

Hương Ly đợi mãi, trời cuối cùng cũng tối. Cô lén chui ra khỏi bụi cây và tìm cách chạy ra khỏi khu biệt thự này.

Tiếc thay, vì là cô dâu nên cô dường như là người nổi bật nhất cả khu nhà, chẳng ai nhìn thấy mà lại không nhận ra cả. Chưa ra đến cổng, Hương Ly đã bị phát hiện. Cô hốt hoảng chạy ra khỏi căn biệt thự, tháo cả giày cao gót ném đi để có thể chạy được nhanh hơn.

Tuấn ngồi trong vườn, nghe thấy tiếng nhốn nháo ở bên ngoài, nhưng anh chẳng còn hơi sức đâu để quan tâm điều này nữa.

Một đám người đuổi theo Hương Ly. Cô cô gắng chạy ra đường lớn để bắt xe, chỉ cần có thể đi khỏi đây thôi, không ai có thể ép buộc cô làm điều mà cô không muốn nữa. Chiếc váy cưới kiểu dáng công chúa với cái lồng sắt nặng trịch ở bên trong như kìm chân cô lại. Hương Ly càng cuống hơn, cô vội vàng tháo cái lồng ra vứt đi, chỉ mặc chiếc quần nịt và tiếp tục bỏ chạy.

Đám người đuổi theo ở phía sau đang vừa chạy vừa gào thét.

Đột nhiên có người nắm lấy tay cô, kéo cô vào một ngã rẽ và bịt miệng cô lại.

- Nếu không muốn bị người ta bắt lại thì im miệng đi.

Hương Ly mặc dù hoảng lắm, nhưng vẫn gật đầu. Dù sao cũng vẫn tốt hơn là bị bắt về làm vợ một lão già khú đế.

Vợ của chồng tôi (Phần 1)-2

Đó là một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, vẻ sang trọng toát lên trên từng cử chỉ của bà, nhưng hành động của bà lại chẳng thể nói được rằng liệu bà có phải một người tử tế hay không.

Cả hai người chờ cho đám đông chạy qua, Hương Ly mới xoay người lại nhìn xem ai là người đã giúp mình. Đó là một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, vẻ sang trọng toát lên trên từng cử chỉ của bà, nhưng hành động của bà lại chẳng thể nói được rằng liệu bà có phải một người tử tế hay không.

Người phụ nữ dắt Hương Ly đi về phía chiếc xe ô tô của mình và khởi động xe, đưa co đi xa khỏi căn biệt thự đáng sợ kia.

Hương Ly ngồi trên xe, trong lòng vẫn như có lửa đốt.

- Bà là…

- Tôi là ai không quan trọng. Cô chỉ cần biết, tôi có thể giúp cô thoát khỏi cái đám cưới mà cô không muốn này.

Người phụ nữ vừa lái xe, vừa trả lời.

- Làm sao mà bà biết.

- Cô bị ngốc hay sao? Chẳng có cô dâu nào muốn lấy chồng mà lại bỏ chạy cả. Thế nào, cô có muốn nghe đề nghị của tôi không?

Hương Ly hoài nghi nhìn bà ta, nhíu mày. Dù ngốc đến mấy cô cũng biết rằng, chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ. Nếu như bà ấy có thể giúp cô, vậy thì đối với bà ấy, cô có giá trị lợi dụng. Nhưng vẫn còn tốt hơn là lấy lão già kia, đúng không?

- Đề nghị gì?

- Biến thành một người khác. Đóng giả cháu dâu của tôi.

Hương Ly tá hỏa. Đóng giả một người khác ư? Việc này so với việc làm vợ bé của người ta thì có gì khác nhau?

☘️☘️☘️☘️

Người phụ nữ kia trao cho Hương Ly một cơ hội đổi đời, nhưng trớ trêu thay nó lại thật khó khăn. Đối với Hương Ly, hai lựa chọn này đều chẳng có gì khác nhau. Cô sẽ làm thế nào? Con Tuấn, anh định làm gì khi nghe tin vợ mình bỏ đi mà không có lấy một lời thông báo? Còn người phụ nữ bị tai nạn, đó là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.