(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chiếc xe vừa về đến nhà, Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan vừa xách túi đồ mới mua vào nhà thì ba cậu nhóc đã vây quanh hai người, mong mỏi nhìn bim bim trong túi đồ.
Muốn ăn quá đi!
Nghĩ vậy, ba đứa nhỏ lập tức nhìn về phía mẹ chúng.
Bim bim bị đè ở dưới cùng, phải đợi mẹ cầm đồ lên mới lấy được!
Sau đó nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, Diệp Vũ Triết tiếp tục nói: “Mẹ ơi, con cùng mẹ thu dọn nhé!”
“Được.” Mục Nhan nhìn dáng vẻ không đợi được nữa của chúng chỉ thấy buồn cười, sau đó bắt đầu phân loại đồ mua từ siêu thị.
Còn Diệp Hoài Cẩn cũng tham gia vào hoạt động tập thể này, trên mặt mỉm cười cưng chiều.
Ba cậu nhóc háu ăn nhà mình đáng yêu thật.
Nhớ lại biểu hiện của ba đứa nhỏ khi gặp fans tối nay, Diệp Hoài Cẩn cũng rất hài lòng.
Nếu tiếp theo, chúng vẫn thờ ơ như vậy thì dù có công khai cũng sẽ không ảnh hưởng gì quá lớn với những đứa trẻ.
Nghĩ vậy, ánh mắt Diệp Hoài Cẩn nhìn vào Mục Nhan bên cạnh.
Ừm, các con không sao thì cô cũng không sao.
Nghĩ đến sau này không cần “lén lút” nữa, Diệp Hoài Cẩn thấy tâm trạng mình vui hơn hẳn.
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan quay đầu, thắc mắc nhìn anh: “Sao thế?”
“Chỉ là anh nghĩ như bây giờ thật tốt.” Diệp Hoài Cẩn nhìn ba đứa trẻ chạy tới chạy lui giữa phòng khách và phòng bếp, bận rộn như đám ong mật, anh khẽ nói, trên mặt nở nụ cười nhẹ.
Dù rằng là vì ăn bim bim nhưng sau khi bắt đầu phân loại thật thì ba đứa nhỏ cũng nghiêm túc phân loại.
Nguyên liệu đồ ăn, hoa quả, đồ ăn vặt…
Đặt ở chỗ khác nhau trong nhà, ba đứa trẻ không cần Mục Nhan động tay mà chúng bắt tay làm một cách háo hức.
Mục Nhan nghe vậy thì nhìn ba đứa trẻ, tâm trạng cũng ngay lập tức trở nên tốt hơn, cô khẽ nói: “Khi không mà tỏ ra ân cần.”
Khi không mà tỏ ra ân cần——không phải gian trá cũng là trộm cắp.
——Ba cậu nhóc này không chỉ vì miếng ăn ấy đâu.
Nhưng mà đúng là không tệ, tốt lắm!
Nhớ tới cảnh tượng hôm nay, Mục Nhan nghĩ bây giờ chắc hẳn trên mạng đang phát điên lên.
Sáng nay chỉ có vài tấm ảnh chụp bóng lưng đã nhảy lên đầu bảng chủ đề rồi, tối nay chắc chắn có người chụp được ảnh chính diện, tình hình sẽ càng bùng nổ hơn.
Nghĩ vậy, Mục Nhan mở lời: “Cũng không biết sẽ như thế nào nhỉ?”
Diệp Hoài Cẩn nghe vậy, anh đang định trả lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Là Hướng Thiên.” Diệp Hoài Cẩn khẽ nói sau khi nhìn màn hình điện thoại.
“Có lẽ là vì chuyện tối nay đấy!” Lòng Mục Nhan cũng bắt đầu căng thẳng hơn, sẽ không có vấn đề gì chứ?
“Không sao, anh nghe điện thoại xem.” Diệp Hoài Cẩn nói rồi đi về phía phòng khách.
Nói ở đây sẽ tạo áp lực lớn cho tình yêu nhà anh mất, vẫn là nói sau với cô ấy sẽ tốt hơn.
Quả thật sau khi Diệp Hoài Cẩn đi xa, dòng suy nghĩ của Mục Nhan bắt đầu xoay chuyển.
Vì cô định lướt Weibo, lướt mạng xã hội của mình muộn một chút, tới khi ấy mọi thứ đều đã lộ ra rồi.
Rất nhanh chóng, dưới sự giúp đỡ của ba cậu nhóc, đồ đạc trong nhà bếp đã được sắp xếp xong xuôi.
Vừa sắp xếp xong, ba cậu nhóc đã ôm gói bim bim vào lòng, sau đó chen chúc trước mặt Mục Nhan như ong vỡ tổ: “Mẹ ơi, được ăn bim bim chưa ạ?”
Chúng đợi lâu ơi là lâu rồi!
Thấy vẻ mong đợi của chúng, Mục Nhan không nhịn được bật cười, sau đó cô gật đầu: “Được, nhưng mà không được ăn nhiều quá, sắp phải ăn cơm tối rồi.”
“Vâng ạ~” Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đồng ý.
“Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn gì thế?” Diệp Vũ Triết biết mình được ăn bim bim xong thì không còn vấn vương nữa, ngược lại nghĩ tới bữa tối lát nữa sẽ ăn.
Món mẹ nấu cũng ngon lắm á!
“Các con muốn ăn gì?” Vào lúc này, bỗng chốc Mục Nhan cũng chưa nghĩ ra sẽ làm món gì nên cô buột miệng hỏi.
Ừm, để xem các cục cưng nhà cô muốn ăn cái gì.
Ba cậu nhóc vừa nghe mẹ hỏi thì cũng bắt đầu suy ngẫm.
Vào lúc này, mắt Diệp Vũ Thánh đảo quanh một lúc, sau đó thử hỏi: “Cái gì cũng được thật ạ?”
Mục Nhan vừa nhìn biểu cảm của cậu con trai cả nhà mình thì đã biết đại khái thứ cậu bé muốn ăn rồi, có lẽ là món bình thường không được ăn thường xuyên.
Nghĩ một lát, Mục Nhan cảm thấy thật ra thỉnh thoảng chiều các con trai mình một chút cũng không sao, thế là dưới ánh mắt nơm nớp lo sợ của Diệp Vũ Thánh, cô nói: “Đúng vậy.”
“Vậy thì con muốn ăn hamburger! Mẹ làm hamburger là ngon nhất!” Diệp Vũ Thánh thấy Mục Nhan đồng ý bèn vui vẻ nói.
Nếu mẹ đồng ý thì sẽ làm hết, vì thế mỗi lần như vậy Diệp Vũ Thánh đều hỏi trước.
Hôm nay may mắn quá đi! Mẹ lại đồng ý mà không cần có điều kiện.
Mà không chỉ có Diệp Vũ Thánh, khi Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành nghe xong thì đôi mắt tròn xoe cũng sáng bừng theo, sau đó thi nhau nói ra yêu cầu của mình.
“Con cũng muốn ăn hamburger, còn có khoai tây chiên với cánh gà nữa.”
“Con cũng muốn thêm đùi gà và gà popcorn nữa.”
Diệp Vũ Thánh nghe hai em trai nói xong, cậu bé tự dưng thấy mình yêu cầu ít quá nên lập tức nói thêm: “Ơ ơ, mẹ ơi, vừa rồi con chưa nói xong. Trừ hamburger ra thì con cũng muốn khoai tây chiên và đùi gà nữa.”
Ba đứa nhỏ yêu cầu đồ ăn xong, nghĩ đến món ngon như hamburger cũng cảm thấy hình như miệng mình sắp chảy nước miếng rồi, thậm chí còn không nhịn được liếm môi nữa.
“Các con vừa ăn bim bim, vừa ăn hamburger, hình như hơi nhiều đồ nóng đấy!” Mục Nhan nhìn vẻ mong đợi của ba đứa trẻ, bỗng chốc cô nổi lòng trêu chọc.
“Không nhiều, không nhiều, không nhiều chút nào luôn.”
“Đúng ạ, chúng còn ăn có một ngày, nếu mà thường ăn nóng thì mới nhiều chứ!”
“Mẹ ơi~ con thật sự rất muốn ăn hamburger.”
Ba cậu nhóc ngay lập tức chạy đến ôm chân cô rồi làm nũng nịnh nọt.
Mục Nhan cũng cảm thấy vui vẻ khi nhìn dáng vẻ này của chúng.
Vào lúc này, Diệp Hoài Cẩn nghe điện thoại xong quay về thì nhìn thấy cảnh này, anh hơi nhướng khuôn mày tuấn tú: “Đang làm gì thế này?”
Ba cậu nhóc ngoảnh đầu, hùng hổ nói: “Chúng con đang làm nũng đấy!”
Phụ nữ làm nũng là đáng yêu nhất! Trong TV toàn nói thế thôi.
Có lẽ cũng giống khi đặt vào tụi trẻ con như bọn chúng nhỉ.
“Làm nũng làm gì? Lại yêu cầu mẹ các con làm những chuyện không nên làm à?” Diệp Hoài Cẩn không nhịn được cười.
Sau khi ba cậu nhóc học mẫu giáo, có những lúc lời nói và việc làm của chúng đúng là khiến người bố như anh khó mà tưởng tượng nổi.
Cuộc sống cũng đong đầy niềm vui hơn vì chúng.
“Không ạ, chúng con chỉ muốn ăn hamburger, mẹ cũng đồng ý rồi nhưng mà lại nói ăn cùng với bim bim thì đồ nóng nhiều quá.” Anh cả Diệp Vũ Thánh nói với lý lẽ rõ ràng.
“Đúng là nhiều quá, bim bim của các con để ngày mai ăn đi.” Diệp Hoài Cẩn nói chắc nịch.
Ba cậu nhóc nghe vậy, khóe môi mím thành một đường thẳng, sau đó vẻ mặt hơi bối rối.
Chúng muốn ăn bim bim lâu lắm rồi nhưng mà hamburger cũng thế!
Sao bây giờ?
Khó chọn quá!
Tại sao cuộc đời chúng luôn có nhiều lựa chọn thế nhỉ?
Không được chọn cả hai sao?
Nghĩ vậy, ba cậu nhóc lại nhìn vào người mẹ “chủ gia đình” của chúng: “Mẹ ơi~ mẹ nói đi ạ?”
Chỉ cần mẹ đồng ý là được rồi!
Lúc ba cậu nhóc làm ra hành động này, Diệp Hoài Cẩn không khỏi nhướng mày.
Hóa ra trong mắt các con trai, lời mẹ chúng nói có uy quyền hơn một chút.
Dù rằng đây là điều anh muốn nhìn thấy nhưng nếu chẳng có chút uy quyền nào thì có phải sự tồn tại của người làm bố như anh hơi thấp không.
Đương nhiên là Mục Nhan để ý thấy biểu cảm của ông xã nhà mình, cô vui vẻ không kiềm chế được.
Thấy biểu cảm của Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn liếc cô một cái, trong mắt anh đầy ý vị sâu xa.
Mục Nhan thấy vậy thì khẽ ho một tiếng, nhìn ba đứa trẻ vẫn đang đợi hồi âm của mình, cô nói: “Nghe lời bố các con đi, nếu như ăn hamburger thì bim bim để ngày mai ăn.”
“…Vâng ạ!”
Ba đứa trẻ thấy mẹ cũng không cứu nổi “bim bim” của chúng nên chỉ đành tuân lời.
“Chọn cái nào đây nhỉ?” Diệp Vũ Triết hỏi hai anh em mình đầu tiên, cậu bé cảm thấy bỏ cái nào cũng buồn hết.
“Hamburger!” Diệp Vũ Thánh nói rất kiên định, hamburger là thứ cậu muốn ăn nhất bây giờ.
“Ừm, em cũng muốn hamburger. Anh hai, nếu chúng ta ăn hamburger thì có thể để bim bim sang ngày mai ăn, nhưng nếu chúng ta ăn bim bim thì chưa chắc ngày mai đã ăn được hamburger đâu!” Diệp Vũ Hành ồm ồm nói, giọng nói non nớt ấy làm người ta cảm thấy có lý.
Diệp Hoài Cẩn không kiềm chế được mà nhìn con trai út mình một cái, anh biết bình thường trông con trai út thuộc kiểu thông minh khiêm tốn nhưng câu nói ngày hôm nay của cậu út lại khiến anh thấy rất bất ngờ.
Đúng là thông minh thật!
Mục Nhan cũng có cảm nhận y hệt.
Còn Diệp Vũ Triết cũng bị thuyết phục bởi câu nói này.
Cuối cùng ba đứa đã có cùng một lựa chọn.
“Mẹ ơi, chúng con đều ăn hamburger ạ!”
“Được, vậy các con ra phòng khách làm bài tập cô giao đi, mẹ làm cho các con.”
“Vâng ạ~” Ba đứa nhỏ đáng yêu gật đầu, sau đó tiếp tục ôm bim bim của chúng rời đi.
Dù rằng hôm nay ăn hamburger nhưng bim bim vẫn là của chúng.
Thấy bóng người nhảy tung tăng ra phòng khách của ba cậu nhóc, Mục Nhan nhìn Diệp Hoài Cẩn: “Anh Hướng nói thế nào?”
“Phản ứng… rất ổn.” Diệp Hoài Cẩn kéo dài giọng điệu.
“Vậy thì được rồi.” Sau khi trong lòng có câu trả lời, Mục Nhan xoay người đi vào phòng bếp.
“Sao không hỏi cụ thể nữa?” Diệp Hoài Cẩn cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của cô, anh cũng đi theo vào bếp.
“Lát nữa tự xem thì có cảm giác hơn.” Mục Nhan nói thẳng, sở thích lớn nhất của cô là lướt tin mới, lướt Weibo và lướt diễn đàn. Lần này là tin tức liên quan đến họ, hơn nữa trước đó cô cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi nên đương nhiên lựa chọn tự mình xem.
Nghe Mục Nhan nói vậy, Diệp Hoài Cẩn bỗng chốc nhớ đến bộ dáng vui cười về dự đoán thân phận thật của vợ anh mà không biết Mục Nhan đào ra từ góc nào thì cũng không nói gì nữa.
Đợi lát nữa lúc đi ngủ thì lướt cùng cô vậy.
Sau đó anh mở lời nói với Mục Nhan rằng mình muốn giúp đỡ một tay, hai vợ chồng chuẩn bị bữa tối ngon miệng cho cả nhà trong bếp.
Còn ở trên mạng lúc này đúng là đang vì cả nhà họ mà… một lần nữa xôn xao cả lên!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");