Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 771




Chương 771

Nói lý vói một bệnh nhân tâm thần, giống như đàn gảy tai trâu, cho dù đầu trâu có trở nên thông thái, thì đó vẫn là đầu trâu.

Bà ấy dường như đã đi vào ngõ cụt, chỉ cần biết Tề Mẫn Mẫn là người có tội, dù có nói thế nào cũng không thuyết phục được bà.

Anh và Tề Mẫn Mẫn cho dù có ở bên nhau, có bà Tưởng ở giữa, chắc chắn sẽ tràn ngập đau khổ.

Bà ấy nhất định sẽ mạnh mẽ chia rẽ bọn họ.

Nghĩ vậy, nắm tay của Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng run rẩy.

“Muốn tôi tha thứ cho nó, thì cậu phải tránh xa nó ra! Cậu muốn yêu đương, tôi sẽ tìm người khác cho cậu!” Bà Tưởng lạnh lùng nhìn Hoắc trì Viễn, trong ánh mắt không hề khoan dung, kiên quyết cự tuyệt.

“Bác gái!” Hoắc trì Viễn khiếp sợ nhìn bà Tưởng,”Vì sao lại bắt cháu từ bỏ Tề Mẫn Mẫn? Bác cũng có tình yêu mà!”

‘Yêu?” Bà Tưởng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, giữa nghĩa địa tiếng cười của bà vang lên u ám, giống như không tìm thấy linh hồn người nhà, tứ phía cô độc, buồn rầu, tuyệt vọng…

Tiếng cười đột nhiên dừng lại, giống như dây đàn cổ cầm bị đứt đoạn.

Bà Tưởng thu lại ánh mắt, lạnh lùng nhìn Hoắc trì Viễn:”Hoắc trì Viễn, tôi có yêu! Cho nên tôi mới hận Tề Mẫn Mẫn đến như vậy! Một tay nó hủy diệt con gái tôi, hủy diệt cả gia đình tôi, hủy diệt tình yêu của rôi! Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tề Mẫn Mẫn! Con gái tôi đã chết thảm như vậy, Tề Mẫn Mẫn dựa vào cái gì mà có được cả tài sản và tình yêu của cậu?”

“Là cháu muốn yêu Tề Mẫn Mẫn, không phải lỗi của cô ấy! Cháu yêu cô ấy!” Hoắc trì Viễn kịch liệt giải thích. “Hơn nữa cô ấy cũng không có lòng tham, không hề ham muốn tài sản của cháu, cô ấy chỉ muốn tình yêu của cháu. Bác gái, tha được thì tha đi!”

“Tôi sẽ không tha cho nó! Nếu cậu dám thêm yêu thương nó, tôi chắc chắn sẽ làm cho nó sống không bằng chết! Hoắc trì Viễn, cậu cứ thử xem!” Bà Tưởng đẩy Hoắc trì Viễn ra, cười lạnh đứng lên, dùng ánh mắt kiên quyết nhìn di ảnh của con gái mình trên bia mọ, giống như một nữ thần báo thù.

“Bác gái, bác muốn trả thù thì hãy nhằm vào cháu! Sao không bắt cháu sống không bằng chết đi?” Hoắc trì Viễn vội vàng nói.

Bà Tưởng ngửa đầu cười to:”Hoắc trì Viễn, cậu cứ tự biết mình biết mình đi.”

Hoắc trì Viễn đau lòng nhìn ảnh của Y Nhiên, nhớ đến khoảng thời gian ân ái ngọt ngào ngày xưa, cảm giác đã quá xa vời. Anh đúng là đã thay lòng đổi dạ, anh hổ thẹn với tình yêu của Y Nhiên. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Có lẽ nào anh đối với Y Nhiên chỉ là nhiều hơn thích một chút?

Nghe định nghĩa của Trịnh Húc về tình yêu, Hoắc trì Viễn nhìn di ảnh của Y Nhiên, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ màng.

“Hoắc trì Viễn, tôi không thể chết được! Tôi phải sống thật tốt! Để còn tra tấn Tề Mẫn Mẫn, chia rẽ các người!” Bà Tưởng cười ha ha, trong mắt tràn ngập cay đắng.

“Có thể về nhà được chưa?” Hoắc trì Viễn nghe được tiếng của Tưởng phu nhân, tuy không lo lắng bà ta sẽ tự sát nhưng không có cách nào thật sự thoải mái.

Anh có thể tưởng tượng tương lai của anh và Tề Mẫn Mẫn đầy chông gai.

Cho dù hôm qua Tề Mẫn Mẫn nói linh tinh, cô cũng vì yêu anh, hai người họ muốn một tình yêu đơn thuần sẽ không quá dễ dàng.

Tại sao vận mệnh lại hành hạ bọn họ như vậy?

Nếu Tề Mẫn Mẫn không phải là người đâm chết Tưởng Y Nhiên, thì mọi việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.