Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 769




Chương 769

Hoắc trì Viễn nghe được cuộc đối thoại giữa Lynda cùng Trịnh Húc, anh như càng chìm sâu vào trong dòng suy nghĩ của mình.

Vì sao anh lại cảm thấy Trịnh Húc nói sai?

Yêu thì không nên tiết kiệm tình cảm sao?

Cảm nhận của anh khi ở cùng với Tưởng Y Nhiên vẫn là cái cảm giác anh nói ở trên, một cảm giác cực kỳ ấm áp, bây giờ dù có chia xa cũng không quá cảm thấy nhớ nhung.

Chẳng lẽ là bởi vì lúc đó anh còn đang tuổi trẻ, trong lòng bị y học chiếm cứ hơn phân nửa, chỉ có một phần tâm hồn để xây đắp cho tình yêu?

Vậy anh cùng Tề Mẫn Mẫn thì sao?

Anh lúc nào cũng nghĩ muốn ở cùng với cô, hận không thể có được toàn bộ con người cô, cho dù có hận cô, ông trời vẫn không thể ngăn cách được ý định muốn ở bên cô của anh.

Vì sao anh lại cho rằng yêu là thích, thích lại là yêu?

Hoắc trì Viễn đột nhiên trừng to mắt, vọt đứng dậy từ trên ghế.

“Không đi Đức nữa! Trịnh Húc, Lynda, hai người tự mình về nhà!” Hoắc trì Viễn nói xong, lập tức chạy vội đi, chỉ lưu lại một đôi tình nhân đang trợn to mắt.

“Sao vậy?” Lynda kinh ngạc chớp chớp mắt.

“Vĩnh viễn không nên hỏi BOSS sao lại như vậy? BOSS muốn đi thì đi, BOSS muốn lưu lại thì liền lưu lại. Em nên đặt sự chú ý lên ngườ anh.” Trịnh Húc xoay mặt Lynda qua, bức cô phải nhìn anh.

“Nhưng em đã thông báo cho các hiệu buôn nhà máy bên Đức là Hoắc tổng sẽ trực tiếp đến thị sát, bây giờ anh ấy đột nhiên nói không đi, em biết ăn nói với mấy nhà máy, hiệu buôn bên đó như thế nào?” Lynda bất mãn nói.

“Cứ nói anh ấy đuổi theo bà xã là được. Người Đức tuy không thực lãng mạn nhưng họ cũng là người biết thông cảm.” Trịnh Húc nhẹ nhàng cười nói.

“Ý anh nói Hoắc tổng đây là đã thông suốt rồi sao?” Lynda nghi ngờ hỏi.

“Anh ấy cũng nên hiểu được cái gì là yêu, cái gì là thích, cái gì là thói quen, cái gì là vô pháp kháng cự.”

Hoắc trì Viễn vừa tăng tốc, vừa nhận điện thoại mà Ưng Mẫn gọi tới.

Anh vừa nhìn đường vừa nói: “Ưng Mẫn, có việc gì?”

“Hoắc trì Viễn, phu nhân Tưởng mất tích.” Ưng Mẫn lo lắng nói.

Hoắc trì Viễn thiếu chút nữa đụng vào lan can bên đường. sau khi chạy xe đến giữa đường, anh lập tức khẩn trương hỏi: “Chuyện khi nào?”

“Một giờ trước. Hoắc trì Viễn, thực xin lỗi, đều tại em, anh giao phu nhân Tưởng lại cho em, em lại không thể chăm sóc bác ấy.” Ưng Mẫn hối hận xin lỗi.

“Không trách em!” Hoắc trì Viễn dùng sức đạp chân ga, chạy xe đến đường cao tốc, nhanh chóng về hướng nội thành.

“Chúng ta đã tìm khắp bệnh viện một lần, nhưng vẫn không tìm thấy người. Hoắc trì Viễn, làm sao bây giờ? Phu nhân Tưởng sẽ không gặp chuyện không may chứ?” Ưng Mẫn lo lắng nói.

“Chỗ bà ấy có thể đi không nhiều lắm, để anh đi tìm!” Hoắc trì Viễn nói xong, liền cúp điện thoại, bắt đầu nghĩ những nơi mà phu nhân Tưởng có thể đi.

Về nhà?

Hoắc trì Viễn bấm điện thoại gọi cho bác sĩ phụ trách của phu nhân Tưởng: “Bác sĩ Vương, bác gái có về nhà không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.