(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 757
“Không quá lạc quan? U ác tính? Giống với Tưởng Y Nhiên sao?” Tề Mẫn Mẫn khiếp sợ đến ngây người.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Ững Mẫn dẫn đầu đi ra ngoài. Thấy Tề Mẫn Mẫn vẫn chưa ra ngoài, cô liền hô lên một câu: “Tề Mẫn Mẫn!”
“A…! Xin lỗi, tôi vừa mới tập trung suy nghĩ về bệnh tình của bác gái.” Tề Mẫn Mẫn vội vàng chạy ra ngoài thang máy, đuổi tới trước mặt Ứng Mẫn.
“Cô cũng không cần phải cảm thấy áp lực. Sinh Lão Bệnh Tử vốn là kiếp số mà ai cũng không thể thoát được. Ứng Mẫn cười cười cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Tề Mẫn Mẫn.
Đối diện cùng với Ứng Mẫn lúc này, Tề Mẫn Mẫn cảm thấy tâm tình mình vô cùng nặng nề.
Nếu cô không có đâm chết Tưởng Y Nhiên, bác trai cũng sẽ không tự sát, bác gái cũng sẽ không phải hậm hực. Nếu bà ấy không có u uất, liệu bây giờ bà ấy có bị bệnh nặng như thế này hay không?
Ngọn ngành căn nguyên, toàn bộ Tưởng gia đều vì cô mà chịu khổ.
Là cô hại họ!
Cô thật sự là nghiệp chướng nặng nề.
“Tề Mẫn Mẫn, cô ngàn vạn lần không nên nói ra bệnh tình của Tưởng phu nhân ở trước mặt Hoắc trì Viễn. Miễn cho anh ấy lại càng thêm gánh nặng trách nhiệm. Tôi đi gọi anh ấy, cô ở chỗ này đợi một lát.” Ứng Mẫn nói xong, liền đi vào ICU.
Tề Mẫn Mẫn có chút cảm kích nhìn bóng lưng Ứng Mẫn. Nếu không phải gặp được Ứng Mẫn, cô còn không biết là đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cô hiện tại hoàn toàn đã hiểu được tại sao Hoắc trì Viễn lại bỏ hôn lễ của hai người, ở lại trong bệnh viện nhiều ngày liền. Cũng bởi vì Tưởng phu nhân không thể chịu thêm một chút kích thích nào nữa cả, bất luận bị cái gì kích thích đều có thể khiến cho tế bào ung thư của bà ấy khuếch tán.
Tề Mẫn Mẫn dùng sức cắn môi, dựa vào vách tường an tĩnh chờ đợi.
Cô hiện tại chỉ có thể cầu mong cho phán đoán của Ứng Mẫn là sai lầm, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.
Nếu Tưởng phu nhân cũng vì ưng thư mà mất, trong lòng cô cả đời này cũng sẽ cảm thấy tội lỗi, vô phương cứu chữa.
Thời điểm Hoắc trì Viễn xuất hiện theo sau lưng Ứng Mẫn đi tới, nhìn thấy biểu tình Tề Mẫn Mẫn có chút nghiêm trọng, liền lập tức chạy tới ôm cô: “Ai nói cho em biết chuyện anh bị thương? Không nghiêm trọng đâu, chỉ là chảy vài giọt máu thôi. Em không cần lo lắng như vậy. Tới, cười một cái cho anh xem!”
“Hoắc trì Viễn, chúng ta… Chia tay đi.” Tề Mẫn Mẫn giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương của Hoắc trì Viễn, khó khăn nói ra yêu cầu chia tay.
“Em nói cái gì?” Hoắc trì Viễn vô cùng kinh ngạc cùng tức giận nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Em không nghĩ lại bị hành hạ đây đó như vậy. Chúng ta vẫn là nên chia tay hòa bình đi.” Tề Mẫn Mẫn nháy mắt một cái, cố gắng bức nước mắt trở về, cấp cho Hoắc trì Viễn một nụ cười đẹp như hoa.
“Cái gì mà hành hạ? Nha đầu, anh đồng ý theo đuổi em một lần nữa, anh sẽ không để cho em phải chịu ủy khuất.” Hoắc trì Viễn run rẩy nói.
“Nguyên nhân ủy khuất không phải em muốn là được, anh cảm thấy chuyện rất bình thường nhưng đối với em đó là hành hạ. Hoắc trì Viễn, mặc kệ anh cưng chiều em thế nào, người ở sâu trong nội tâm mà anh yêu nhất vẫn là Y Nhiên. Rm không muốn tranh với cô ấy, cũng không nghĩ muốn tranh.” Tề Mẫn Mẫn nén lệ lắc đầu: “Anh ở lại bên cạnh bác gái Tưởng, thay chị Y Nhiên tận hiếu đi.”
Tề Mẫn Mẫn nói xong, quay người chạy ra ngoài.
Cô không dám ở lại, bởi vì cô biết nếu ở lâu thêm một phút đồng hồ, nước mắt có thể không khống chế nổi mà chạy xuống.
Cái tin nhắn từ người xa lạ đó nói không sai, sự tồn tại của cô chỉ mang đến đau khổ và thương tổn cho Hoắc trì Viễn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");