Chương 752
“Hoắc tổng muốn ở lại bệnh viện mấy ngày, cho nên trong thời gian này chúng ta càng phải cố gắng làm việc, giám sát công ty thật tốt.” Trịnh Húc cười nói, không màng danh lợi.
Anh không biết chính mình có chuyên nghiêp thì có gì là đáng khen, đây là công việc của anh, anh phải làm thật tốt.
“Thật là một người đàn ông tốt!” Lynda nâng gương mặt Trịnh Húc lên, nhiệt tình hôn anh. Lúc cô muốn dừng lại thì Trịnh Húc đã một tay ôm gáy một tay ôm hông cô, biến thành chủ động.
Lynda không chịu yếu thế đáp lại.
Hai ngọn lửa chạm vào nhau lập tức bùng lên!
Lynda ngồi lên người Trịnh Húc như một nữ vương, nhìn anh bằng ánh mắt nồng nàn, tươi cười thỏa mãn. Cô có thể làm Trịnh Húc luôn luôn bình tĩnh bị đánh mất sự kiềm chế, có phải cô trong lòng anh không như những người bình thường khác? Anh thực sự yêu cô?
Tuy rằng cô đối với tình cảm này không quá tích cực, nhưng khi cảm nhận được tình yêu của anh cô vẫn cảm thấy vui mừng chết đi được.
Trịnh Húc đột nhiên ôm lấy Lynda, thô cứng nói:”Lynda, em không tập trung!”
“Lúc này không nên nói..” Lynda kéo cổ Trịnh Húc cười nói.
Trịnh Húc không cho Lynda cơ hội chủ động, đoạt lại quyền chủ đạo.
…………………….
Hoắc trì Viễn trở lại bệnh viện, nhìn thấy Ưng Mẫn lo lắng đứng ở phía trước, dường như đang đợi ai đó. Anh lập tức đi tới, quan tâm hỏi:”Ưng Mẫn, có chuyện gì vậy?”
Ưng Mẫn nhìn thấy Hoắc trì Viễn, lập tức giữ chặt tay anh:”Hoắc trì Viễn, anh đến rồi. Bà Tưởng không hiểu sao lại tỉnh lại. Bà ấy không tìm thấy anh, bắt đầu giận giữ, ném hết dụng cụ trên người, bà ấy thậm chí….thậm chỉ còn cào đứt miệng vết thương trên cổ tay. Chủ nhiệm Lưu đang ở bên trong khâu lại vết thương cho bà ấy.”
“Tại sao có thể như vậy? Không phải em nói đã bỏ thêm thuốc an thần cho bà ấy?” Hoắc trì Viễn lo lắng hỏi.
“Đã bỏ thêm rồi! Nhưng hôm nay thuốc không có hiệu quả. Em cũng không biết tại sao. Lượng thuốc hôm nay giống như hôm qua, bà ấy ngủ đến sáng.” Ưng Mẫn vội vàng nói.
“Để anh vào xem.” Hoắc trì Viễn rút khỏi tay Ưng Mẫn, nghiêm túc nói.
“Anh đừng có vào! Em sợ bà ấy càng bị kích động.” Ưng Mẫn lo lắng níu Hoắc trì Viễn lại.
“Nếu anh không vào, bà ấy sẽ càng điên cuồng hơn.” Hoắc trì Viễn nở nụ cười bất đắc dĩ, trong đó có vài phần chua xót. Là anh làm cho bà ấy bị thế này, cho nên chỉ có anh mới có thể trấn an. Hiện giờ không phải là điều trị miệng vết thương, mà là điều trị tâm lý.
“Vậy anh cẩn thận một chút. Bà ấy điên rồi, thật sự điên rồi.” Ưng Mẫn bối rối nói.
“Không sao đâu.” Hoắc trì Viễn nói xong, liền đi vào phòng bệnh.
Anh vừa đẩy cửa đi vào, đã bị một cái tát xuống, máu chảy ròng ròng.
“Hoắc trì Viễn!” Ứng Mẫn thấy Hoắc trì Viễn bị thương, lập tức lấy khăn tay che trán anh.
“Anh không sao!” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng đẩy Ứng Mẫn ra, che vết thương vào phòng bệnh.
“Hoắc trì Viễn! Cậu thất tin với tôi. Cậu còn mặt mũi xuất hiện sao?” Tưởng phu nhân thần kinh rống to.
“Bác gái, con về nhà thay bộ quần áo!” Hoắc trì Viễn đến trước mặt Tưởng phu nhân, sắc mặt nặng nề: “Chắc hẳn bác không hi vọng cả người con đầy mồ hôi ở bên cạnh bác chứ?”
“Thay quần áo?” Tưởng phu nhân nghi hoặc nhìn Hoắc trì Viễn.