Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 698




Chương 698

Cho nên khi anh xuất hiện trước mặt cô, cô không hề phẫn nộ.

Bên ngoài vang lên tiếng nhạc kết hôn. Hoắc trì Viễn nâng mặt cô lên, nặng nề hôn một cái: “Anh đi ra ngoài trước.”

Tề Mẫn Mẫn cười gật đầu.

Sau khi Hoắc trì Viễn rời đi, Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng lau nước mắt, che đi trái tim chua xót.

Tề Bằng Trình đi tới, ôm chặt lấy cô: “Ba thành công rồi, Hoắc trì Viễn đến rồi.”

Tề Mẫn Mẫn không nói gì.

Hoắc trì Viễn không hề muốn đùa giỡn cô.

Tề Bằng Trình ôm lấy cô: “Ba sẽ giao con cho Hoắc trì Viễn. Về sau con có chuyện gì, ba cũng không cần quản nữa rồi.”

“Ba không được nghĩ đến chuyện thoái vị, con vĩnh viễn đều là trách nhiệm của ba mà.” Tề Mẫn Mẫn cầm tay ba, lãm nũng nói.

“Được được được, ba không thoái vị, con là bảo bối của ba.” Tề Bằng TRình vui vẻ cười nói.

“Ông Tề, hôn lễ bắt đầu rồi.” Lynda đi lên phía trước nhắc nhỏ.

“Bảo bối, chúng ta đi thôi.” Tề Bằng Trình cưng chiều nói.

Trong tiếng nhạc kết hôn, Tề Mẫn Mẫn kéo tay ba đi vầ phía Mục sư và Hoắc trì Viễn, trên mặt treo một nụ cười nhợt nhạt.

“Cô dâu thật khá!”

“Hôn lễ sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Không phải chú rể đã đến rồi sao? Có thể có chuyện gì?”

“Các người nhìn thấy vòng cổ trên người cô dâu không? Hình như thời gian trước cả thế giới chỉ còn một bộ, nghe đâu có một người thần bí mang đi. Chắc là Hoắc trì Viễn rồi?”

“Lấy tài lực của anh ta, rất có khả năng.”

Mọi người nghị luận nhao nhao, có người hâm mộ.

Khi Tề Bằng Trình đặt bàn tay của Tề Mẫn Mẫn lên tay Hoắc trì Viễn, trong mắt có chút ẩm ướt:”Hoắc trì Viễn, từ trước đến nay qua bao nhiêu sóng gió. Ba hy vọng con có thể yêu thương trân trọng Tề Mẫn Mẫn.”

Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng gật đầu một cái, liền đem bàn tay Tề Mẫn Mẫn đặt vào trong khuỷu tay mình.

Tề Bằng Trình lui xuống phía dưới, cảm động nhìn Mục sư đang đứng trước mặt Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn, lệ tràn mi.

“Mẹ, mới sáng sớm anh rể đã để mặc chị con rốt cuộc là vì sao vậy?” Tề Lạc dường như khó hiểu hỏi Dương Nguyệt Quyên đang ngồi bên cạnh.

“Làm sao mẹ biết được? Biết đâu do Hoắc trì Viễn bị đau bụng.” Dương Nguyệt Quyên cao ngạo nói.”Nếu cậu ta không muốn lấy Tề Mẫn Mẫn cũng sẽ không nói cho mẹ biết đâu.”

“Nếu không muốn lấy thì nói sớm đi, lại để lâu như vậy, đến lúc không có cách nào mới chạy đến đối phó với chúng ta?” Tề Lạc bất mãn bĩu môi, dường như đang bất bình thay cho Tề Mẫn Mẫn.

Lời nói của cô khiến cho khách khứa chú ý, bắt đầu bàn tán.

Tề Lạc nhếch môi, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Đây chính là điều mà cô mong chờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.