Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 674




Chương 674

Không chỉ nói cô là em gái của Hoắc trì Viễn, chỉ điểm ấy thôi đã không cần lo nghĩ đến tiền bạc. Người có tiền hơn cô có rất nhiều, cứ va chạm đả thương người khác thì liền chạy đi.

“Xe cần phải đi sửa rồi, thật đáng tiếc, tôi vừa mua được vài ngày.” Hoắc Tương lần mò đầu xe bị va chạm, đau lòng nói.

Xe này là anh mua giúp cô, mua được thì anh mới gọi điện cho cô.

Vốn là bất ngờ, kết quả lại biến thành kinh hồn.

“Va chạm không nghiêm trọng. đổi cái vỏ khác là sẽ giống hệt.” Tần Viễn Chu nói, an ủi cô.

“Thật sao?” Hoắc Tương lập tức hỏi.

Tần Viễn Chu nhìn Maserati, sa khi xử lý tai nạn xe cộ ở hiện trường liền tự lái xe rời đi, đưa Hoắc Tương về nhà.

“Gia Cát Lượng, hôm nay thật sự phải cảm ơn anh.” Hoắc Tương thành khẩn nói.

Nếu không phải có anh, toàn bộ sẽ không thể tiến hành thuận lợi nhue vậy.

Nghe được xưng hô của cô, Tần Viễn Chu hơi hất mày: “Đừng khách khí! Ai để cho em gặp pahir tôi chứ?”

Hoắc Tương không muốn gọi tên của anh, vẫn gọi anh như người xa lạ, đây là muốn vạch rõ ranh giới với anh sao?

Xem ra cô đúng là không thích mình.

Tâm tình của anh đột nhiên có chút trầm trọng. dọc theo đường đi, không có cười đùa gì.

Hoắc Tương đến nhà, anh một câu cũng chưa nói, chờ cô đóng cửa xe, liền dẫm chân ga, cấp tốc chạy đi.

Hoắc Tương buồn bã nhìn theo phương xa, ánh mất nhìn chằm chằm đến khi chiếc xe biến mất.

“Chị Hoắc Tương, sao không vào nhà?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên xuất hiện ở đằng sau, quan tâm hỏi han.

Hoắc Tương lấy lại tinh thần, cười cười với Tề Mẫn Mẫn: “Chị dâu nhỏ, chị và anh hai trở về từ lúc nào?”

“Vừa mới về.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.

Hai ngày này Hoắc trì Viễn không biết bị làm sao, dính cô rất nhiều. Hôm nay thậm chí không cho cô đến trường, bá đạo xin nghỉ bệnh cho cô. Kháng nghị của cô không có hiệu quả, đành phải tiếp thu.

Ngủ một giấc mà cũng sắp giữa trưa, cô vừa rời giường đã bị anh đưa đến nhà chồng.

“Vừa trở về, em xem kết hôn ấy, nhìn xêm có chỗ nào bất mãn không, để chị cho công ty tổ chức sửa chữa.” Hoắc Tương lắc lắc văn kiện trong tay.

“Không được, đừng sửa, em không biết nhiều, không có gì phản đối cả.” Tề Mẫn Mẫn kéo tay Hoắc Tương, cùng cô đi vào nhà.

“Chị trái lại rất thông minh?” Hoắc Tương cười một cái.

“Cảm ơn đã khích lệ.” Tề Mẫn Mẫn cười ngọt ngào.

Sau khi Hoắc Tương vào nhà, liền thấy anh mình đang đứng trước cửa sổ sát đất, vị trí của anh có thể thấy toàn bộ bên ngoài một cách rõ ràng: “Anh.”

“Sao không lái xe?” Hoắc trì Viễn không hỏi người đàn ông đưa cô về là ai, chỉ là quan tâm hỏi han.

“Hiện tại xăng đang đắt! Có người muốn đưa em về nhà, em an vị đi nhờ thôi.” Hoắc Tương không nói chuyện tai nạn xe cộ ra, không muốn để anh lo lắng.

“Là xăng đắt, hay là muốn để người khác đưa em?” Hoắc trì Viễn cười nói,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.