Chương 670
Cô là người rất coi trọng tình yêu, cho tới giờ không nghĩ tới sẽ vì bất cứ lý do gì sẽ thỏa hiệp kết hôn với một người không yêu.
“Đúng! Đối với chúng tôi, hai người kết hôn không phải là chuyện riêng của hai người nữa mà là chuyện của hai gia đình. Cha mẹ hai bên cực kỳ kiên trì, tôi tuyệt thực cũng không có ích!” Tần Viễn Chu giãy giụa.
“Tôi cảm thấy đáng thương cho hai người. Xem ra chỉ có dân chúng bình thường như chúng tôi là thoải mái. Tôi muốn gả cho ai thì gả!” Hoắc Tương cảm thán.
“Cô….. sắp kết hôn? Chú….. rể là ai?” Tần Viễn Chu phức tạp nhìn ctu.
Hoắc Tương kiêu ngạo cười, “Anh không biết được đâu!!”
Cứ để cho anh hiểu lầm đi, dù sao bọn họ là người hai thế giới khác nhau sẽ không có liên quan gì.
“Chúc mừng!” Tần Viễn Chu khó khắn nói hai chữ này, rồi dựa lưng vào ghế, trầm mặc không nói.
“Gia Cát Lượng, anh cũng đã tìm được a Sửu của mình rồi. Tôi cũng nên về nhà tìm “Tiểu Kiều” của tôi thôi. Chúng ta liền từ biệt tại đây.” Hoắc Tương sau một hồi trầm mặc liền nói lời từ biệt với Tần Viễn Châu.
Bọn họ chỉ là người xa lạ, không nên có nhiều giao thiệp.
Trong lòng cô cũng có một dự cảm không lành, bất an trong lòng kia thật giống như một cột nước ngầm, nên theo bản năng cô liền muốn cùng Tần Viễn Châu giữ khoảng cách.
Ánh mắt Tần Viễn Châu xuyên qua mắt kính thâm thúy nhìn Hoắc Tương, im lặng một lúc lâu, mới cất giọng khàn khàn: “Mỗi lần gặp nhau em đều coi tôi như ôn thần, tôi thực sự đáng ghét như vậy?”
Hoắc Tương há miệng thở dốc, đôi mắt to không ngừng nháy, có chút xin lỗi nói: “Không phải! Anh hiểu lầm rồi! Là chúng tôi trèo cao không đắc tội nổi người quyền quý như anh.”
Nhìn thấy Hoắc Tương đỏ mặt, Tần Viễn Châu nhàn nhạt nở nụ cười: “Chẳng qua là đầu thai đúng nhà thôi, kỳ thật chúng ta đều là người thường như nhau. Cám ơn em đã theo tôi nói chuyện phiếm. Quấy rầy rồi.”
Tần Viễn Châu nói xong, liền mở cửa xe tiêu sái bước xuống, khoát tay với Hoắc Tương: “Happywedding!”
“A?” Nghe thấy lời chúc phúc của Tần Viễn Châu, Hoắc Tương sửng sốt một phen. Nghĩ đến vừa nãy, chính cô là người không muốn giải thích cho đối phương biết người kết hôn là anh trai mà không phải là cô, cô có chút xấu hổ cười cười: “Cảm ơn.”
Tần Viễn Châu thanh nhã nở nụ cười, đứng yên tại chỗ không có ý định rời đi. Cho nên Hoắc Tương liền khởi động xe, cứ như thế lướt qua anh.
Sau khi xe của Hoắc Tương biến mất, ánh mắt Tần Viễn Châu có chút phiền muộn.
Anh cùng cô chỉ là bèo nước gặp nhau, cho dù anh có cảm giác khác thường đối với cô, cũng không thể nói cho cô ấy. Lại nói đấu tranh của anh còn chưa có thành công, tuyệt thực ba ngày cũng không thể bức ba mẹ đồng ý giải trừ hôn ước được.
Một khi đã như vậy, anh lại càng không thể nói cho cô biết, anh đã từng….thích cô.
Anh vốn không thể sống trong tòa thành tình yêu mộng ảo của mình, anh có trách nhiệm của mình, có việc còn cần anh gánh vác. Anh tất phải trở về hiện thực, tiếp tục làm công việc mà anh buộc phải làm.
Tần Viễn Châu nặng nề bước về phía chiếc xe sang trọng cách đó không xa.
Lái xe thấy anh đi qua, lập tức xuống xe, giúp anh mở cửa: “Thị trưởng Tần!”
Tần Viễn Châu ngồi vào ghế sau xe, liền lạnh lùng tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.