Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 666




Chương 666

“Chúng ta nói chuyện yêu đương của mình, vì sao lại phải để ý người khác?” Trịnh Húc chế trụ bả vai Lynda, ấn cô vào thang máy.

Một đám thiếu nữ trong phòng thư ký thấy như vậy không khỏi chấn kinh, dù sao nhiều ngày dùng hoa tươi tấn công như thế, chẳng cần Lynda nói, các cô cũng có thể đoán ra quan hệ giữa Trịnh Húc với Lynda.

“Các cô có nghe thấy lời trợ lý Trịnh nói không?” Mỗ thư ký nào đó thần bí hỏi mọi người.”Anh ấy nói về nhà! Là về nhà a!”

“Chẳng lẽ bọn họ ở chung?”

“Không nghĩ tới Lynda thực sẽ ở cùng một chỗ với trợ lý Trịnh.”Một thư ký khác lộ ra biểu tình khoa trương kích động.

“Vì sao lại không thể? Bọn họ đều là trai chưa vợ, gái chưa chồng mà.”

“Người Lynda yêu là Hoắc tổng a! Các cô đều đã quên một vị thư ký khác là vì đối phương câu dẫn Hoắc tổng mà bị cô ấy đuổi việc sao.”

“Hoắc tổng kết hôn cũng đã nửa năm rồi, Lynda thông minh như vậy chẳng nhẽ lại còn muốn mãi treo cổ trên một thân cây sao?”

“Cũng phải!”

“Cô ấy cùng trợ lý Trịnh một lạnh, một nóng, vừa hay bù chừ.”

“Một lạnh lùng quyến rũ, một bình tĩnh cơ trí. Song lãnh!”

“Cô thật tài tình!”

Hoắc trì Viễn thu thập xong vài thứ đang chuẩn bị tan tầm, liền nhận được điện thoại gọi tới của Tề Bằng Trình.

“Hoắc trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn hôm nay về nhà, con không cần đi đón con bé đâu.” Tề Bằng Trình cười nói.

Hoắc trì Viễn hơi nhíu mày nhìn đồng hồ, lại ngồi trở lại trên ghế. Anh xoay ghế 180 độ, nhìn ánh đèn rực rỡ dần sáng lên bên ngoài cửa sổ, bá đạo nói: “Không cần phiền toái nhạc phụ đại nhân. 31 tôi sẽ đưa cô ấy trở về.”

“Hoắc trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn là con gái của tôi!” Tề Bằng Trình có chút không cao hứng.”Tôi muốn đón con bé về nhà hai ngày, chẳng lẽ cậu còn muốn quản?”

“Tề tiên sinh, ông đại khái đã quên cô ấy hiện tại theo họ tôi!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói.”Nhà của tôi mới là nhà của cô ấy. Chỗ của ông cùng lắm chỉ là nhà mẹ đẻ.”

“Ngày mai! Ngày mai tôi muốn Tề Mẫn Mẫn về “Nhà mẹ đẻ” ở!” Tề Bằng Trình ngang ngược ra lệnh.

“Ngày 31!” Hoắc trì Viễn không chút nhượng bộ.

“Ngày mốt! Ngày mốt cậu phải đưa con bé về! Tôi là ba Tề Mẫn Mẫn!” Tề Bằng Trình đại khái sốt ruột cho con gái, giọng nói có chút lo lắng.

“30! Ngày 30 tôi nhất định sẽ đưa cô ấy về “Nhà mẹ đẻ”.” Hoắc trì Viễn rốt cục cũng đành nhượng bộ, nhưng vẫn không để cho Tề Bằng Trình được mãn ý.

Chỉ nghe Tề Bằng Trình ở đầu dây bên kia thở ra một hơi.

“Hoắc trì Viễn, nói với cậu xong, không chừng vài người có thể chiếm được ưu đãi.”

“Cảm ơn ba vợ đã khích lệ. Con chưa từng so đo ích lợi với Tề Mẫn Mẫn bao giờ, cô ấy không cần phải như thế.” Hoắc trì Viễn không quan tâm hồi lại.

Tề Bằng TRình vừa lòng nở nụ cười một tiếng: “Vậy con cũng không nên so đo theo ba, ba tặng bảo bối của ba cho con, vậy mà con cũng chưa chịu nhượng bộ một ngày nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.