Chương 652
“Chính nghĩa? Nếu cậu mà đại diện cho chính nghĩa, thì trên thế giới này đã chẳng còn người ác độc!” Tề Mẫn Mẫn dở khóc dở cười. Hạ Minh Minh rõ ràng đổi trắng thay đen!
“Cậu mắng tôi?” Hạ Minh Minh tức giận giơ tay lên hung hăng đánh về phía Tề Mẫn Mẫn.
Vương Giai Tuệ lập tức đứng lên chắn trước mặt Tề Mẫn Mẫn, thay cô hứng trọn cái tát.
Nhiều người bắt đầu xôn xa vây quanh, đều cúi đầu thì thầm.
Tề Mẫn Mẫn tức giận:”Hạ Minh Minh, cậu đừng quá kiêu ngạo! Đối phó với người xấu phải lấy ác trị ác! Các người cứ chờ xem!”
Hạ Minh Minh tuy trong lòng có chút bối rối, nhưng ngoài mặt một chút cũng không chịu yếu thế:”Tề Mẫn Mẫn, lên đi! Tôi không sợ cậu! Cùng lắn thì ba tôi từ chức! Tôi sẽ không để cậu uy hiếp đâu!”
Vương Giai Tuệ nhìn Hạ Minh Minh như vậy, đau lòng nói:”Minh Minh, hại người rõ ràng là tớ với cậu, người bị hại chính là Tề Mẫn Mẫn. Cậu không cần đổi trắng thay đen! Nếu ba cậu không làm sai chuyện gì, ba chồng Tề Mẫn Mẫn cũng không thể bắt lấy nhược điểm của ông ấy mà xử phạt. Làm người phải lương thiện, đừng lúc nào cũng muốn làm tổn thương người khác.
“Tôi hại ai chứ? Bạn đừng nghe người khác nói bậy!”
“Ngày hôm qua Tề Mẫn Mẫn khong thoải mái, Ninh Hạo đỡ bạn ấy vào phòng y tế nghỉ ngơi một chút. Bạn lén lút đi theo, chụp trộm. Tôi biết bạn là người tung mấy tấm ảnh kia lên diễn đàn. Tôi không ngờ bạn lại xấu xa như vậy! Ninh Hạo đỡ Tề Mẫn Mẫn tới phòng y tế trong miệng tôi thì chỉ là một chuyện cực kỳ bình thường. Bạn lại nói hai người đó vụng trộm trong phòng y tế đã khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Tôi chưa bao giờ gặp người ghê tởm như bạn!” Vương Giai Tuệ kể rõ mọi việc ngày hôm qua cho mọi người biết.
Mọi người nghe Vương Giai Tuệ nói đã hiểu được sự thật, bắt đầu chỉ trích Hạ Minh Minh là người nhỏ nhẹn, chỉ biết hại bạn bè.
“Vương Giai Tuệ, mày là kẻ phản bội!” Hạ Minh Minh thẹn quá hóa giận, tiến lên định đánh Vương Giai Tuệ. Cô ta vừa giơ tay lên đã bị người khác giữ chặt cổ tay.
Ninh Hạo đẩy Hạ Minh Minh ra xa, vô tình nói: “Hạ Minh Minh, đừng có đi làm hại người khác nữa!”
Hạ Minh Minh xấu hổ đứng lên, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Đối phó với loại người như Hạ Minh Minh phải giống như bạn!” Tề Mẫn Mẫn sùng bái nhìn Ninh Hạo.
Ninh Hạo cười nhạt một chút, sau đó nói với mọi người: “Mọi người cũng giải tán đi!”
Các bạn học vậy mà cũng nghe lời đều tản đi.
Ninh Hạo cầm hộp cơm để lên bàn, nói với Tề Mẫn Mẫn và Vương Giai Tuệ, “Ăn đi, mình không biết hai bạn thích ăn gì nên tùy tiên mua vài món!”
“Cái gì mình cũng ăn!” Vương Giai Tuệ lập tức nhận lấy hộp cơm, thẹn thùng trả lời.
Lớp trưởng là nam sinh đẹp trai, tốt bụng nhất mà cô ấy được gặp, cậu ấy cũng là đối tượng thầm mến của hầu hết các nữ sinh bọn họ. Cho tới bây giờ cô ấy không nghĩ tới có một ngày bản thân cô ấy có được đãi ngộ đặc biệt này —— Ninh Hạo mua cơm cho cô ấy.
“Giai Tuệ, Hạ Minh Minh ra tay khá nặng, bạn còn đau không?” Lúc ăn cơm, Tề Mẫn Mẫn thấy mặt Vương Giai Tuệ hơi sưng đỏ, lo lắng hỏi.
“Không có gì, da mình dày lắm!” Vương Giai Tuệ lập tức cười lắc đầu!
Cô ấy cảm thấy vui vẻ vì nhận thay Tề Mẫn Mẫn một cái tát. Rốt cuộc Vương Giai Tuệ cô cũng hoàn thành nhiện vụ bảo vệ Tề Mẫn Mẫn, không cảm thấy thẹn với Hoắc trì Viễn.
“Về nhà thì thoa chút dầu hoa hồng!” Ninh Hạo nhàn nhạt nói.