Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 651




Chương 651

Vừa nghĩ tới về sau không thể túc trực ở bên cạnh cô, giúp cô mua cơm, giúp cô trốn học, tim của anh lại bắt đầu đau đớn.

Tề Mẫn Mẫn không để ý đến Ninh Hạo, một mình xoay người đi ra khỏi văn phòng, để lại cho Ninh Hạo một bóng lưng.

Tâm tình của cô rất trầm trọng.

Cô và Ninh Hạo là tình cảm thanh mai trúc mã, thật sự rất đơn thuần.

Ánh mắt của người ngoài thực sự rất dơ bẩn!

Cho đến trưa, Tề Mẫn Mẫn cũng không nói chuyện với Ninh Hạo, một mực yên lặng làm bài tập, im lặng nghe giảng, hết tiết học cũng không nói câu nào.

Đến tiết bốn, Ninh Hạo rốt cuộc không nhịn được, viết một tờ giấy đưa cho Tề Mẫn Mẫn.

“Chúng ta bất hòa như vậy cậu không thấy có chút bất thường sao? Như vậy ngược lại sẽ làm người ta cảm thấy chúng ta đang che dấu điều gì đó.”

Tề Mẫn Mẫn cắn đầu bút, nhìn tờ giấy đắn đo nửa ngày.

“Hình như có một chút. Nhưng chúng ta phải làm thế nào để người ta không nói ra nói vào? Cậu là người bạn trai thân nhất của tớ.”

Ninh Hạo là một người vĩ đại như vậy, cô không muốn chuyện của mình là nguyên nhân khiến cho anh bị bôi nhọ.

“Thuận theo tự nhiên. Thanh giả tự thanh.” Ninh Hạo cười cười dịu dàng với Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn quay lại thản nhiên cười.

“Giữa trưa chờ tớ ở chỗ cũ, tớ lấy cơm giúp cậu.” Ninh Hạo cười nhỏ giọng nói.

Tề Mẫn Mẫn nhanh tay viết vài dòng xuống tờ giấy:”Tớ sợ lại có người chụp ảnh lại. Hay chúng ta cứ ra căn tin ăn đi, hẹn Vương Giai Tuệ nữa. Cậu lấy cơm giúp bọn tớ.”

Nếu hẹn cả Vương Giai Tuệ, còn ai có thể nói gì bọn họ?

Vốn thực sự là tình cảm đơn thuần, giờ lại bởi vì Hạ Minh Minh mà đắn đo quyết định phải đối mặt như thế nào.

“Cũng được.” Ninh Hạo đã trở lại bình thường, liền cúi đầu làm bài tập.

Tâm trạng Tề Mẫn Mẫn không tồi, làm đề cũng trở nên trôi chảy, lần đầu tiên không cần Ninh Hạo hỗ trợ mà có thể tự mình làm hết tất cả các đề.

Giữa trưa tan học, Tề Mẫn Mẫn gọi lại Vương Giai Tuệ đang đi về phía căn tin cười nói:”Giai Tuệ, đi cùng nhau đi. Để Ninh Hạo lấy cơm hộ chúng ta.”

Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Ninh Hạo, lập tức sảng khoái gật đầu:”Được! Có người lấy hộ, sao lại không đi chứ!”

Tề Mẫn Mẫn khoác vai Vương Giai Tuệ, cùng với Ninh Hạo ba người cùng bước vào căn tin.

Tề Mẫn Mẫn và Vương Giai Tuệ giữ chỗ xong, ngồi chờ Ninh Hạo mang cơm đến.

Hạ Minh Minh đi qua hai người bọn họ, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Vương Giai Tuệ, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng:”Chó chết!”

Vương Giai Tuệ muốn phản bác, nhưng Tề Mẫn Mẫn đã đứng thẳng lên, kéo áo Hạ Minh Minh, giận dữ mắng mỏ:”Hạ Minh Minh, cậu nói xấu lớp trưởng tôi còn chưa tính sổ với cậu, cậu lại còn đi công kích bạn khác. Đúng là người gian trá hẹp hòi!”

Hạ Minh Minh đẩy bàn tay Tề Mẫn Mẫn ra, ngạo mạn nói:”Cậu có chứng cớ gì chứng minh là tôi phát tán ảnh chụp gương mặt đẹp của bạn cậu? Tôi biết chồng cậu xuất thân thâm hậu, cậu muốn đánh hay trả thù tùy cậu! Tôi không sợ! Chính nghĩa tuyệt đối sẽ không khuất phục thế lực đen tối.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.