Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 647




Chương 647

Anh nhanh chóng kéo ngăn kéo lại, vơ lấy chìa khóa xe liền đi ra ngoài.

“Hoắc tổng, xảy ra chuyện gì?” Lynda ở trước cửa phòng gặp Hoắc trì Viễn, quan tâm hỏi han.

“Tề Mẫn Mẫn không thoải mái, tôi đi đón cô ấy.” Hoắc trì Viễn nói xong, liền vội vàng chạy về phía thang máy.

Lynda cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua Hoắc trì Viễn lo lắng cho ai như vậy. Chỉ có chân chính để ý một người, Hoắc trì Viễn mới có thể thể hiện ra những cảm xúc chân thật của bản thân. Xem ra anh đã yêu Tề Mẫn Mẫn lúc nào không hay rồi.

Trịnh Húc nhìn thang máy chở Hoắc trì Viễn xuống lầu, đứng ở bên cạnh Lynda hỏi: “Có việc gấp?”

“Không. Chỉ là Tề Mẫn Mẫn không thoải mái, Hoắc tổng chúng ta liền thiếu kiên nhẫn thôi. Quan tâm quá sẽ bị loạn. Trợ lý Trịnh, một ngày nào đó anh có thể làm cho em tâm phiền ý loạn hay không?” Lynda đầy quyến rũ cười hỏi.

“Em cứ cho anh cơ hội đi.” Trịnh Húc nhàn nhạt cười nói.

Trong khoảng thời gian này, anh dùng hoa tươi tấn công cô mạnh mẽ, nhưng lại không hề hiệu quả. Lynda căn bản không có đáp ứng hẹn hò với anh, quan hệ của bọn họ vẫn ở giai đoạn mập mờ không rõ.

Lynda hơi hất mày: “Anh vẫn còn chưa qua khảo nghiệm.”

“Được rồi.” Trịnh Húc bất đắc dĩ nhún vai, “Buổi tối cùng ăn cơm chứ?”

Lynda cắn cắn đôi môi đỏ tươi suy nghĩ một chút: “OK! 50/50!”

Trịnh Húc bất mãn nhăn mặt: “Anh là bạn trai em.”

“Đó là anh tự cho là vậy. Em cũng chưa có đáp ứng! Chúng ta vẫn chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp bình thường, em vì sao lại phải lấy tiền của anh?” Lynda cao ngạo nhìn Trịnh Húc, trong mắt không dấu nổi ý cười, ánh mắt long lanh, tươi sáng giống như trời cao đầy sao trong đêm tối….

Lúc Tề Mẫn Mẫn đang ngồi trong quán cà phê chờ Ninh Hạo thì Hoắc trì Viễn gọi tới.

“Hoắc trì Viễn?”

“Em đang ở đâu?” Giọng nói của Hoắc trì Viễn có chút lo lắng.

“Ở quán cà phê đối diện trường học!” Tề Mẫn Mẫn vội vàng trả lời. “Ninh Hạo đang giúp em thu thập sách vở, em ở đây chờ cậu ấy! Sao vậy ạ?”

“Chờ anh! Anh qua đón em!” Hoắc trì Viễn nói xong thì vội vàng cúp điện thoại.

Tề Mẫn Mẫn nghe thấy Hoắc trì Viễn nói xong, khoe môi nhếch lên, trong mắt cực kỳ cảm động.

Bây giờ đang trong giờ làm vậy mà Hoắc trì Viễn có thể bỏ hết công việc tới đón cô.

Như vậy có phải chứng minh anh cũng yêu cô chút không?

Ninh Hạo đi vào quán cà phê, đã bị mê hoặc bởi nụ cười của Tề Mẫn Mẫn, trái tim đập loạn. Tề Mẫn Mẫn như vậy thật sự rất đẹp, cô sinh động không phải là bức tranh tĩnh. Vẻ đẹp của cô không phải bất cứ ống kính nào thể hiện được.

“Có chuyện gì vui sao?” Ninh Hạo ngồi xuống bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, đưa ba lô cho cô.

Tề Mẫn Mẫn dùng sức lắc đầu, cười ha ha một chút: “Lớp trưởng, bạn nhanh về lớp đi, mình ở đây chờ Hoắc trì Viễn. Lát nữa anh ấy sẽ qua đón mình!”

Lại là Hoắc trì Viễn sao?

Ninh Hạo cảm thấy cực kỳ mất mát.

Hóa ra cô cười tươi vui vẻ như thế là vì Hoắc trì Viễn.

Cậu ngay cả là sơ cua cũng không phải, vì cô chưa từng cho cậu hi vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.