Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 641




Chương 641

“Vậy cái loại sang trọng, quý giá này cứ giữ lại cho con gái ruột của bà đi! 100 vòng tay vàng, đủ mặt mũi!” Hoắc trì Viễn thành công vứt trả lại vấn đề cho Dương Nguyệt Quyên,

Tề Lạc trừng to mắt, khó tin nhìn mẹ và Hoắc trì Viễn.

Tại sao 100 chiếc lắc vàng đặt cho Tề Mẫn Mẫn lại biến thành đồ cưới của cô ta chứ?

“Mẹ, con không cần!” Tề Lạc lập tức ngồi xuống đối diện Dương Nguyệt Quyên nói.

“Nếu anh rể con đã không cần thì sẽ để lại cho con!” Dương Nguyệt Quyên nghiến chặt răng nói với con gái.

Vốn dĩ bà ta muốn khiến Tề Mẫn Mẫn xấu mặt, kết quả lại bị mấy lời của Hoắc trì Viễn mà phá vỡ.

Xem ra bà ta không thể xem thường Hoắc trì Viễn này rồi.

Sắc mặt Tề Lạc lúc xanh lúc trắng, 100 vòng vàng, 50 cái còn không đeo hết cho hai tay, chẳng lẽ còn bắt cô ta đeo trước người sao?

Tưởng tượng ra hình ảnh đó, cô ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Tề Mẫn Mẫn ôm chặt cánh tay của Hoắc trì Viễn, vui vẻ cười lên: “Hoắc trì Viễn, anh là thần tượng của em!”

“Anh không muốn làm thần tượng mà anh phải làm ông xã của em!” Hoắc trì Viễn dùng sức nhéo chóp mũi Tề Mẫn Mẫn, yêu chiều cười nói.

Tề Bằng Trình nhìn Hoắc trì Viễn một cái, lặng lẽ thả lỏng một chút.

Người con rể này, không tồi!

Sau khi ăn cơm xong, Hoắc trì Viễn liền muốn cùng Tề Mẫn Mẫn về nhà.

“Hai người cũng sắp cử hành hôn lễ rồi, trước đó Tề Mẫn Mẫn nên ở lại đi? Lại nói, phong tục của chúng ta vốn là trước khi kết hôn không thể gặp mặt.” Ánh mắt Dương Nguyệt Quyên phức tạp nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, sau đó nói với Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn thiếu chút nữa đem ngụm cà phê trong miệng phun lên mặt Dương Nguyệt Quyên. Sau khi cố áp chế lửa giận trong lòng, anh lạnh lùng nhìn bà ta nói: “Trước khi kết hôn một ngày, tôi sẽ đưa cô ấy về, hẳn sẽ không phá hoại phong tục.”

“Tôi còn muốn đặt mua đồ cưới cho con bé, cần phải thương lượng cùng nó. Vẫn là ở lại nhà mới tốt. Bằng Trình, ông nói xem?” Dương Nguyệt Quyên cười hỏi Tề Bằng Trình.

Tề Bằng Trình ho khan một tiếng. Trong nội tâm ông vãn luôn hy vọng Tề Mẫn Mẫn có thể lưu lại tiếp tục bồi ông. Mấy ngày này quá ngắn ngủi căn bản là không có biện pháp thỏa mãn ông. Nhưng ông cũng hiểu rõ tâm tư của con gái. Con bé cùng Hoắc trì Viễn đã xa cách 1 tuần, nhất định rất muốn trải qua thế giới của hai người. Ông là một người cha, đương nhiên phải làm hết sức để cho con gái được vui vẻ. Vì thế ông dùng ánh mắt tràn đầy sủng nịch nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Hoắc trì Viễn đi công tác mấy ngày, khẳng định có rất nhiều điều muốn nói cùng Tề Mẫn Mẫn. Mà thông gia bên kia xử lý chuyện hôn sự cũng rất cần Tề Mẫn Mẫn. Đồ cưới bà xem rồi đặt mua, toàn bộ đều phải là đồ tốt nhất mới được.”

“Tôi xem rồi đặt mua là điều đương nhiên, nhưng nếu Tề Mẫn Mẫn lại không thích thì phải làm sao bây giờ? Không phải tất cả đồ thượng phẩm đều phải trả lại rồi sao?? 100 đôi vòng vàng kia có thể trả về nhưng lại phải trả thêm cho người ta tiền bồi thường. Để lại cho Tề Lạc thì không biết mấy năm nữa có dùng được nữa không, đến lúc đó khẳng định là lại lỗi thời rồi. Cho nên tôi mới hi vọng Tề Mẫn Mẫn có thể ở lại.” Vẻ mặt Dương Nguyệt Quyên vô cùng khó xử nói.

Nghe thấy lời Dương Nguyệt Quyên nói, Tề Bằng Trình không vui nhíu mày.

Tề Mẫn Mẫn tức giận liếc mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên một cái. Người phụ nữ này thật sự là biết đổi trắng thay đen. Dương Nguyệt Quyên rõ ràng là muốn để cho cô tại lúc kết hôn trở thành trò cười cho cả thành phố A, lúc này lại biến thành cô bất mãn, khiến cho bà ta phải nghĩ ngợi muốn trả lại cũng không được, lại còn tiêu tốn tiền bạc của bà ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.