Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 633




Chương 633

“Anh ở trên bục giảng, cho nên không nghe thấy nữ sinh bên dưới thở dài khi anh tung bức ảnh kia lên. Hoắc tổng, hôm nay anh đã làm rất nhiều cô gái thương tâm, bao gồm cả tôi.” Lynda nửa đùa nửa thật nói.

Tề Mẫn Mẫn tan học về nhà thấy Dương Nguyệt Quyên ngồi trong phòng khách viết gì đó, trên bàn nước có một đống quà được bọc gói xinh đẹp, cô lạnh nhạt hỏi một câu: “Ba tôi về rồi sao?”

“Tề Mẫn Mẫn?” Dương Nguyệt Quyên ngẩng đầu, thấy Tề Mẫn Mẫn thì cười lấy lòng, “Con về vừa đúng lúc, dì đang chỉnh lý đồ cưới cho con. Con qua xem danh sách, nếu còn thiếu gì thì ngày mai dì sẽ đi mua thêm!”

Tề Mẫn Mẫn nghe Dương Nguyệt Quyên nói vậy thì ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha, lấy danh sách xem. Cô không quan tâm giá trị của đồ cưới như thế nào, cô chỉ muốn xem Dương Nguyệt Quyên chuẩn bị gì cho cô mà thôi.

“50 chiếc lắc vàng?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn danh sách, không tin được vào mắt mình. Cô bất mãn nhìn về phía Dương Nguyệt Quyên: “Dì đang muốn biến tôi thành cô dâu khoe khoang nhất thế kỷ này hay muốn tôi bị vàng đè chết vậy?”

“Con – đứa nhỏ này! Con sao có thể nghi oan cho dì như vậy chứ? Con không đọc tin gần đây sao, đại gia kia gả con gái, tay đeo 50 lắc vàng, thật sự quý khí mà! Con là bảo bối trong lòng ba, đám cưới của con sao có thể kém con gái của vị đại gia kia được?” Dáng vẻ Dương Nguyệt Quyên cực kỳ tủi thân, giống như bà ta chỉ muốn tốt cho Tề Mẫn Mẫn.

“Dì không thấy mọi người toàn lên tiếng cười nhạo họ sao? Tôi nghĩ bà không muốn tôi có ngày tốt lành, muốn để tôi xấu mặt! Dương Nguyệt Quyên, dì tính sai rồi. Cho dù dì thật sự mua 50 chiếc lắc vàng kia nhưng tôi sẽ không đeo!” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng, sẵng giọng nói.

“Dì chỉ muốn con có dáng vẻ quý khí hơn người thôi vậy mà con lại nghĩ dì muốn làm con dấu mặt. Nếu thật sự dì muốn để con xấu mặt thì dì sẽ không cho còn một đồng nào. Lòng tốt của dì còn không được báo đáp, tốn vài trăm vạn lại còn bị con mắng!” Dương Nguyệt Quyên thấy Tề Bằng Trình đi vào, lập tức lấy giấy ăn lau mắt.

“Sao thế?” Tề Bằng Trình cau mày nhìn vợ và con gái.

Dương Nguyệt Quyên mở mấy hộp quà trên bàn nước, gần trăm món trang sức bằng vàng xuất hiện trước mắt mọi người. Dương Nguyệt Quyên chỉ vào chỗ lắc vàng trên bàn, nói với Tề Bằng Trình: “Tôi đặt mua đồ cưới cho Tề Mẫn Mẫn, cũng hết sáu bảy trăm vạn, nhưng con bé lại nói tôi muốn làm xấu mặt nó. Tôi thật oan mà! Sáu bảy trăm vạn đó, không biết đây là một số tiền lớn sao?”

“Tầm thường!” Tề Bằng Trình nhìn chỗ trang sức trên bàn, nói hai chữ.

Tề Mẫn Mẫn đắc ý liếc nhìn Dương Nguyệt Quyên: “Ba tôi cũng nói nó tầm thường, dì còn muốn như thế nào?”

Sáu bảy trăm vạn này mua một đống lắc vàng cũng không thể đáng giá bằng một chuỗi ngọc trai của cô. Một quý tộc chân chính không phải là khoác cả người đầy vàng. Khiêm tốn, tao nhã, Hoắc trì Viễn hiểu được điều này hơn ai hết.

Cô không muốn vào hôn lễ lại khiến bản thân thành cô dâu quá tầm thường, đeo đầy vàng bạc để mọi người cười nhạo Hoắc trì Viễn.

Nếu thật sự như vậy, ngay cả bản thân cô còn cảm thấy mình thấp kém.

“Tầm thường thì sao chứ? Ít nhất vàng bạc có thể giữ giá! Khi không có tiền còn có thể bán lắc vàng đi để sống!” Dương Nguyệt Quyên mạnh mẽ bảo vệ quan điểm của bà ta.

“Có phải dì đang kể chuyện cười hay không? Ông xã tôi là Hoắc trì Viễn, anh ấy lại có thể khiến tôi không có tiền tiêu, phải bán trang sức đi mà sống sao?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.

Cô lập gia đình chứ không phải đi đầu tư, lại cần đi gửi vàng, để giữ giá!

Rõ ràng Dương Nguyệt Quyên muốn biến cô thành trò cười trên các mặt báo, cũng trở thành một ‘cô dâu hoàng kim’.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.