Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 632




Chương 632

………..

Hoắc trì Viễn hơi nhíu mày một chút.

Anh chưa bao giờ cảm thấy bề ngoài đẹp đẽ là tốt, ngược lại trở thành một loại phiền toái, bởi vì các nữ sinh đều bị thái độ lạnh như băng của anh dọa cho chạy hết. Nhưng là một giáo sư, anh không thể lúc nào cũng lạnh nhạt với học trò được.

Giữa lúc sự sùng bái đang vây quanh anh, thì màn hình lớn đột nhiên xuất hiện một bức ảnh, làm cho sinh viên bên dưới kinh ngạc kêu lên. Chỉ thấy trong ảnh là Hoắc trì Viễn vẻ mặt thỏa mãn ôm một cô gái vô cùng xinh đẹp, nằm trên chiếc giường lớn màu đen.

Hoắc trì Viễn quay đầu nhìn thoáng qua màn hình lớn, có chút xấu hổ nói:”Thật ngại quá, hơi phóng túng!”

“Cố giáo sư, đây là người tình của thầy sao?”

“Thật xinh đẹp!”

“Cố bé kia nhất định còn vị thành niên!”

………..

Hoắc trì Viễn đẩy cặp kính đen, qua lớp thấu kinh nhìn sinh viên bên dưới, sau đó bình tĩnh nó:”Vợ của tôi. Có lẽ vì hôm qua mệt mỏi, không cẩn thận để lẫn ảnh vào trong tài liệu. Để các em chê cười rồi.”

Lúc này có một nam sinh hâm mộ lớn tiếng nói:”Chụp giường chiếu mà có thể xinh đẹp như vậy, vợ của thầy nhất định rất mê người?”

Hoắc trì Viễn lại đẩy kính mắt một chút, thản nhiên cười nói:”Với tôi mà nói, đúng!”

Hoắc trì Viễn nhìn thấy mấy nữ sinh từng lớn tiếng thổ lộ với anh giờ phút này căn môi vẻ mặt thất bại, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Bức ảnh này bị ngẫn nhiên chụp, cũng là anh Hoắc tình nói “Phóng túng”, làm cho những nữ sinh thầm mến anh hết hy vọng.

Anh không muốn loại thông tin này sẽ tái xuất hiện.

“Cố giáo sư, chắc thầy rất yêu cô ấy? Nhìn anh mắt của thầy cũng thấy được tình yêu sâu đậm.” Một nam sinh khác cười hỏi.

Nghe được lời nói của nam sinh kia, Hoắc trì Viễn chỉ thản nhiên cười cười:”Những cảm xúc chân thực nhất luôn được biểu hiện qua ánh mắt. Nó sẽ không nói dối. Hôm nay tôi đến để giảng những bài học về não ngoại khoa, không phải để đàm luận cuộc sống hôn nhân của tôi. Mời mọi người thu hết lại lòng hiếu kỳ, chăm chú nghe giảng.”

Ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp, Lynda giả dạng thành sinh viên, nghe được lời nói của Hoắc trì Viễn, hoàn toàn từ bỏ mọi tình cảm mọi thầm mến dành cho anh. Cô biết người đàn ông này quá khứ thuộc về Tưởng Y Nhiên, tương lai sẽ thuộc về Tề Mẫn Mẫn, anh vĩnh viễn không thuộc về cô.

Cô cười giơ ngón cái về phía Hoắc trì Viễn, ca ngợi cái sự lơ đãng “phóng túng” của anh hôm nay.

Lúc tan học, cô tự động biến mất, ngồi trong xe đơi anh.

Lúc Hoắc trì Viễn mở cửa xe ngồi vào, cô liền cười nói:”Hôm nay Hoắc tổng chụp ảnh “phóng túng” thật là ảo diệu. Đáng khen!”

“Bị cô nhìn thấy rồi à?” Hoắc trì Viễn thản nhiên cười hỏi.

“Bình thường thái độ làm việc của anh rất nghiêm cẩn tuyệt đối không có khả năng để lẫn một bức ảnh giường chiếu vào trong tài liệu.” Lynda hiểu biết nhìn Hoắc trì Viễn. Đi theo anh năm năm, nếu ngay cả điểm này còn nhìn không ra, cô sẽ không xứng đáng nhận chức vụ này.

Hoắc trì Viễn thu hồi tươi cười, nghiêm túc nói một câu:”Hy vọng nó có thể ngăn chặn các nữ sinh. Tôi chỉ muốn làm giáo sư dạy học cho bọn họ, không nghĩ sẽ gây ra thị phi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.