Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 606




Chương 606

Cô cho rằng Hoắc trì Viễn có thể ở cùng cô rất lâu, không nghĩ tới vừa mới được hơn nửa tháng,anh lại phải đi rồi.

Cô thực sự không muốn cùng anh chia xa.

“Có chút chuyện công việc, không thể đẩy cho người khác được.” Hoắc trì Viễn thở dài một hơi nói. Nếu không phải ân sư thịnh tình mời, anh căn bản cũng không muốn đi làm một chân trợ giảng. Nhưng nếu nhận, anh liền có thể thật sự giảng bài, đem sở học của chính mình truyền lại cho những người thực sự nhiệt tình muốn nghiên cứu về phương diện này.

“Khi nào thì đi?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, lưu luyến không rời nhìn Hoắc trì Viễn.

“ Buổi tối chủ nhật hơn chín giờ sẽ bay.” Giọng nói Hoắc trì Viễn khàn khàn trả lời.

Cứ nghĩ đến sau khi một mình bay đến thành phố B, trong lòng anh lại thấy cô đơn vạn phần.

“Chúng ta bây giờ chỉ có tối đa 48 tiếng ở chung.” Tề Mẫn Mẫn giơ tay tính. Cô cứ tưởng rằng anh có thể ở cùng cô cho đến khi hôn lễ cử hành xong, không nghĩ tới anh ở lại thành phố A có nửa tháng liền phải rời đi. Thời gian bọn họ ở chung có thể dùng đồng hồ để tính.

“Chúng ta có thời gian cả đời để bên nhau” Hoắc trì Viễn đau lòng cầm tay Tề Mẫn Mẫn, hôn một chút mu bàn tay của cô.

“Hoắc trì Viễn, anh có thể đáp ứng em một yêu cầu không?” Tề Mẫn Mẫn thành khẩn nhìn Hoắc trì Viễn.

“Cái gì?” Hoắc trì Viễn tò mò hỏi Tề Mẫn Mẫn. Ở cùng nhau lâu như vậy, cô còn có yêu cầu gì chưa nói với anh sao.

“Chỉ còn lại 48 giờ đồng hồ anh phải luôn ở bên cạnh em, không được đi làm!” Ngữ khí Tề Mẫn Mẫn vô cùng kiên định nói.

Hoắc trì Viễn không nghĩ tới yêu cầu của Tề Mẫn Mẫn lại là cái này, trong lòng anh đột nhiên thấy đau đớn. Cô đây là có bao nhiêu sợ hãi anh sẽ rời xa cô?

Anh dùng lực ôm sát cô vào lòng, thanh âm khàn khàn nói: “Anh đáp ứng em!”

Dì Lưu chuẩn bị xong cơm tối, đặt lên bàn cơm, cười gọi hai người ăn cơm.

Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn này chính là chân chính hòa hảo rồi?

Mấy ngày nay, bà thấy hai người họ chưa bao giờ hòa hợp thân mật. cậu Cố nhìn Tề Mẫn Mẫn với ánh mắt nồng đậm tình yêu.

Có lẽ cậu Cố đã quên mất cô Tưởng, yêu Tề Mẫn Mẫn mà không biết.

Ngẫm lại phòng chiếu phim đã bị khóa, dì Lưu liền thở dài.

Nếu thật sự quên hết, thì đã không lưu trữ toàn bộ của đối phương, có lẽ chỉ là bà quá lạc quan thôi?

Hoắc trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn đến nhà ăn.

Lúc ăn cơm, anh vẫn gắp rau cho cô như thường ngày, đút cho cô ăn no.

“Chú, không thể ăn được nữa, em no lắm rồi!” Tề Mẫn Mẫn sờ bụng, làm nũng nói.

“Thật sao? Anh sờ xem nào.” Hoắc trì Viễn nâng một tay của cô lên, đặt lên chân mình, một đôi bàn tay to lập tức đặt trên eo cô.

Tề Mẫn Mẫn cười ngã vào trong lòng Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn nhìn môi cô cười, ánh mắt mê ly, thấp đầu xuống, che lại thứ đang hấp dẫn anh.

“Thịt nhiều hơn.” Hoắc trì Viễn mò mẫm lên bên trên, cười nói.

Tề Mẫn Mẫn dùng lực cắn lên môi mỏng của anh một cái: “Hư hỏng!”

Hoắc trì Viễn cười ôm lấy Tề Mẫn Mẫn: “Anh muốn về phòng kiểm tra một chút, xem em béo lên ít hay nhiều!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.