Chương 603
“Đại sảnh đã lớn như vậy, đồ ăn ở đây chắc là đắt lắm?” Tề Mẫn Mẫn thấy cách trang hoàng đại sảnh, liền đoán ra chỉ có những người không bình dân mới dám vào dùng bữa ở nơi này.
“Em chỉ cần thưởng thức mỹ thực là được rồi.” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, yêu chiều nói.
“Anh, đừng quên còn có người sành ăn ở đây!” Hoắc Tương đứng ở bên kia Hoắc trì Viễn, năm lấy cánh tay anh cười nói.
“Em béo thế này. Chốc nữa ăn ít một chút!” Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua thân hình mập mạp của Hoắc Tương, đạm mạc nói.
“Anh, anh thấy tiếc tiền hay thực sự cảm thấy em béo?” Hoắc Tương trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn hỏi.
Chỉ là thắt lưng cô hơi thô một chút, nhưng cũng không đến mức béo, chính là đầy đặn.
“Đều có!” Hoắc trì Viễn ranh mãnh trả lời.
Khi đồ ăn đều đã được bưng lên, Tề Mẫn Mẫn không thể phân biệt nổi nhìn chằm chằm vào các loại mỹ thực nói:”Chú, đây là cái gì?”
“Anh cũng không biết. Ăn thử xem.” Hoắc trì Viễn bưng một phần đồ ăn tinh xảo đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn lấy thìa múc đồ ăn vào miệng, tinh tế thưởng thức:”Có hương vị xoài, hình như còn có mùi thơm của sữa, một ít thịt bò nữa…..mùi vị thật phức tạp! Nếm vào không nhận biết được cụ thể. Nhưng thật sự ăn rất ngon!”
“Đây là mị lực của phương pháp nấu ăn. Chị vĩnh viễn không đoán được mình đã ăn bao nhiêu vị.” Hoắc Tương vừa ăn vừa nói.
“Chị Hoắc Tương, chị hiểu biết thật đấy!” Tề Mẫn Mẫn sùng bái nhìn Hoắc Tương.
“Tiền nhuận bút của em đều đổ vào du lịch với thức ăn ngon mà.” Hoắc Tương cười nói.
Một năm thì có hơn nửa năm cô đi du lịch thế giới, hưởng thụ đồ ăn ngon ở khắp nơi. Các món ngon được bày ra trên bàn cô chỉ biết là do phương pháp nấu ăn đặc biệt.
“Thật hâm mộ nghề nghiệp của chị Hoắc Tương, có thể vừa đi chơi vừa kiếm tiền, không cần sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan ca.” Tề Mẫn Mẫn nhớ đến việc Hoắc Tương là nhà văn nổi tiếng, liền hâm mộ nói.
“Chị có biết vì sao em lại làm nhà văn mà không chịu theo ngành y không?” Hoắc Tương thần bí trầm giọng nói.
“Không thích?” Tề Mẫn Mẫn cảm thấy xuất thân từ một gia đình bác sĩ như Hoắc Tương mà lại không chịu làm bác sĩ, trừ phi là có nguyên nhân khác.
“Bởi vì làm bác sĩ quá mệt mỏi! Một ngày phải giải phẫu hơn mười ca bệnh mệt chết khiếp không nói, ăn cơm cũng không có thờ gian. Đối với tình yêu mãnh liệt với đồ ăn ngon mà nói đây mới là sự tra tấn khủng khiếp nhất.
Cho nên tốt nghiệp cấp ba xong em đã quyết định không làm bác sĩ.” Hoắc Tương cười giải thích.
Hoắc trì Viễn nghe Hoắc Tương nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu, ném ánh nhìn “rõ ràng là do lười biếng” về phía Hoắc Tương.
“Anh, chắc anh không sành ăn các món ngon trên thế giới đâu nhỉ.” Hoắc Tương cười trả lời.
“Chị Hoắc Tương, muốn thừa nhận mình là người sành ăn thật sự cần dũng khí rất lớn. Em cũng muốn làm một người sành ăn.” Tề Mẫn Mẫn lè lưỡi nhìn Hoắc Tương, nghịch ngợm cười nói.
Hoắc Tương đập tay vs Tề Mẫn Mẫn:”Cố lên!”
“Em đừng có làm hư Tề Mẫn Mẫn!” Hoắc trì Viễn lạnh nhạt mở miệng.”Nếu cô ấy béo lên, em chết với anh!”