Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 598




Chương 598

Không biết bộ áo cưới này có giống với chiếc áo cưới mà Hoắc trì Viễn xé hỏng không? Cô thật sự thích bộ váy đó, nhưng đáng tiếc bị hỏng mất rồi.

Cô nghiêng đầu, tưởng tượng cảnh mình mặc áo cưới đứng bên cạnh Hoắc trì Viễn, đứng trước mặt Mục sư tuyên thệ. Thật sự rất đẹp!

Cơm nước xong, Hoắc Nhiên liền lười biếng một bên vừa ngáp một bên vừa đi lên lầu: “Đêm nay khám gấp nhiều bệnh nhân, thật mệt chết đi được!”Nghe thấy Hoắc Nhiên nhắc tới phòng cấp cứu, Tề Mẫn Mẫn lập tức nhớ tới cái chân bị thương của Tề Lạc. Cô lập tức đuổi theo, ngăn Hoắc Nhiên lại:“Anh Hoắc Nhiên, anh chớ ngủ vội, em có việc muốn hỏi anh.”

“Có phải em muốn hỏi vết thương trên chân em gái mình không?” Hoắc Nhiên hiểu rõ cười hỏi.

“Đừng thông minh như vậy. Em còn chưa có cơ hội được biểu hiện.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói.

Hoắc Nhiên cười vỗ cái ót của cô một phen: “ Em cứ biểu hiện thật tốt trước mặt anh của anh là được!”

“Anh hai Cố! Người ta đây liền ngu ngốc tìm anh tính nợ rồi!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.

Hoắc Nhiên thu lại cười đùa, khóe môi khẽ nhếch lên thần bí cười nói: “Chị dâu nhỏ, chị thử đoán xem em đã làm gì với em gái của chị nào?”

“Chữa trị thật tốt?” Tề Mẫn Mẫn tò mò nói.

“Cũng có thể nói như vậy!” Hoắc Nhiên vui vẻ cười ha hả.

“Anh đừng thừa nước đục thả câu nữa! Anh mà thừa nước đục thả câu nữa, em sẽ không cho anh ngủ yên đâu!” Tề Mẫn Mẫn hung hăng uy hiếp.

“Em gái cùng mẹ cô ta làm cho anh thật phiền, cho nên anh liền trả thù nho nhỏ một phen, đem chân không bị thương của cô ta băng bó thạch cao.”

Nghe thấy Hoắc Nhiên nói, Tề Mẫn Mẫn cũng nhịn không được ôm bụng cười to: “Anh Hoắc Nhiên, anh như vậy thật không tốt!”

“Cái này người ta gọi là lấy độc trị độc.” Hoắc Nhiên cười to hai tiếng, liền cùng Tề Mẫn Mẫn chào tạm biệt xoay người lên lầu.

Hoắc trì Viễn đi tới, ôm lấy Tề Mẫn Mẫn: “Buồn cười như vậy?”

Tề Mẫn Mẫn kiễng mũi chân, ghé vào bên tai Hoắc trì Viễn nói cho anh biết thủ đoạn trả thù của Hoắc Nhiên, Hoắc Tương ở một bên nghe thấy chân của Tề Lạc bị bó lại, cũng nhịn không được mà cười run người.

“Cô ta nên bị xử như vậy.” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt nâng khóe môi, trong mắt lộ ra hứng thú cười nói.

Tề Mẫn Mẫn tựa vào trong lòng Hoắc trì Viễn, cười đến đau bụng: “Xem ra có thể trêu chọc ai chứ không thể trêu trọc bác sĩ a!”

“Gả cho bác sĩ cũng cực kỳ kinh khủng đấy.” Hoắc Tương đi tới, nghiêm mặt nói.

“Vì sao?” Tề Mẫn Mẫn không hiểu vì sao Hoắc Tương lại nói như vậy, vì thế cô thôi cười, kỳ quái nhìn đối phương.

“Bác sĩ vô cùng am hiểu trên cơ thể con người có bao nhiêu mạch máu, có bao nhiêu thớ thịt, ánh mắt bọn họ tựa như camera X-Quang, sớm đã đem tim gan, ruột, phổi của chị chụp xong. Trong mắt bọn họ phụ nữ chỉ là một đống máu cùng thịt.” Hoắc Tương khoa trương cười nói.

“Trong mắt em anh là một đống xương cốt cùng kinh mạch sao??.” Hoắc trì Viễn gia nhập doanh trận trêu trọc.

“Chị dâu nhỏ, chị coi, em nói không sai chứ? Anh em còn ác hơn, huyết nhục đều không có, chỉ còn lại xương trắng.” Hoắc Tương khoa trương lau mồ hôi trên trán, sau đó bàn tay run lên, giống như đang lau mồ hôi lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.