Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 591




Chương 591

Là vì dáng người cô không đẹp như Tề Mẫn Mẫn, không có lồi lõm được như vậy?

Hoắc trì Viễn vì sao ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái?

Tề Mẫn Mẫn ra sức nón cười, thống khoái mà thưởng thức vẻ mặt căm tức của Tề Lạc.

Trở về phòng rồi, cô rốt cuộc cũng không nhịn được, ôm lấy cổ Hoắc trì Viễn bắt đầu cười to:”Hoắc trì Viễn, anh có nhìn thấy vẻ mặt của Tề Lạc không? Vẻ mặt tức không thể ăn được.”

“Không có hứng thú nhìn.” Hoắc trì Viễn dồn Tề Mẫn Mẫn vào cánh cửa, bắt đầu hôn lên cổ cô.

“Chú…” Tề Mẫn Mẫn không ngờ Hoắc trì Viễn lại muốn thân mật, sợ ngã xuống, đành phải ôm chặt thắt lưng anh, nhắm mắt lại, nhột cười khanh khách,”Tối qua anh ăn chưa no sao?”

“Chưa!” Hoắc trì Viễn nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên nhiệt tình cắn môi dưới của cô.

Bị kỹ thuật hôn cao siêu của Hoắc trì Viễn làm rối loạn tâm trí, Tề Mẫn Mẫn chỉ có thẻ phát ra tiếng “ưm ưm”.

Đúng lúc Hoắc trì Viễn muốn cởi áo ngủ của Tề Mẫn Mẫn, càng tiến gần thêm một bước thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, cùng với tiếng tiếng đổ vỡ rất lớn.

Tề Mẫn Mẫn lập tức mở to mắt, nghi hoặc nhìn Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn không cam lòng buông Tề Mẫn Mẫn ra, thanh âm khàn khàn nói:”Anh ra ngoài xem có chuyện gì.”

Hoắc trì Viễn mở cửa phòng, nhìn thấy Tề Bằng Trình và Dương Nguyệt Quyên cũng từ phòng ngủ chạy đến.

“Sao lại thế này? Tề Mẫn Mẫn không sao chứ?” Tề Bằng Trình lo lắng hỏi.

“Không phải cô ấy.” Hoắc trì Viễn trả lời xong, chạy thới cầu thang nơi âm thanh truyền đến. Vợ chồng Tề Bằng Trình cũng lo lắng chạy theo.

Tề Mẫn Mẫn mím môi, chậm rãi ra khỏi phòng.

Nếu âm thanh không phải ở chỗ ba và Dương Nguyệt Quyên, thì chỉ còn lại một người – Tề Lạc.

Tề Lạc lại muốn biểu diễn động tác võ thuật nào đây?

Câu dẫn không thành, lại muốn làm khổ nhục kế sao?

Lúc cô đi đến đầu cầu thang thì nhìn thấy Tề Lạc đang túm lấy Hoắc trì Viễn, kêu la thống khổ trong lòng anh.

Tề Lạc nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, liền rũ mặt xuống, run run tỏ vẻ đáng thương:”Anh rể, em đau quá!”

Tề Bằng Trình cau mày, lo lắng răn dạy một câu:”Sao lại không cẩn thận như vậy? Đi xuống cầu thang mà cũng ngã.”

“Anh rể lần đầu tiên ăn điểm tâm cùng với chúng ta, con muốn làm cái gì ngon ngon một chút, lại không chú ý bậc thang, liền trượt chân ngã xuống.”

Tề Lạc nhăn mặt, thống khổ kêu đau,”Chân của con….đau!”

Tề Bằng Trình lo lắng hỏi:”Con thử cử động một chút xem sao.”

Tề Lạc rưng rưng nước mắt, khó chịu nói:”Ba, con không cử động đâu! Mắt cá chân của con sẽ đau chết mất! Con không muốn bị tàn phế! Con mới có mười lắm tuổi!”

Nhìn Tề Lạc khóc đến đáng thương, Tề Bằng Trình liền muốn đứng lên ôm cô.

“Để tôi.” Hoắc trì Viễn chủ động nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.