Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 590




Chương 590

Có lẽ là do ôm anh đi ngủ đã thành thói quen, nếu không ôm anh, cô sẽ cảm thấy vô cùng không quen, thậm chí mất ngủ., Hoắc trì Viễn hôn lên đỉnh đầu cô một cái, âm thanh khàn khàn nói: “Ngủ đi!”

Ngày hôm sau, Tề Mẫn Mẫn đã tỉnh lại, nhìn thấy vị trí bên cạnh trống không. Cô lập tức ngồi dậy, khoác áo ngủ màu hồng lên người, chạy xuống lầu tìm Hoắc trì Viễn.

ở trong hoa viên, cô thấy anh đang chạy bộ, mới hạ lòng xuống: “Sao anh rời giường sớm thế?”

“Không ngủ được, đơn giản ra ngoài chạy bộ. Sao em mặc ít như vậy?” Hoắc trì Viễn đã chạy tới, nhìn thấy cô mặc phong phanh, lập tức cởi áo khoác cho cô, ôm cô vào nhà.

“Em nghĩ không thấy anh nữa.” Tề Mẫn Mẫn đem sự khủng hoảng trong lòng mình nói ra.

“Em ở trog này, anh có thể chạy đi đâu>?” Hoắc trì Viễn cưng chiều xoa đỉnh đầu cô.

Đời này chắc là anh không thể rời xa cô mất rồi.

Nếu nói cô là một đóa hoa hướng dương, anh nguyện ý làm mặt trời đi theo cô, cung cấp nuôi dưỡng cô, chiếu rọi cô, để cho cô vui vẻ.

“Hoắc trì Viễn, không dám rồi. Cho dù chuyện gì xảy ra, cũng không được bỏ em lại.” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên có chút run rẩy.

Vừa rồi thấy vị trí bên cạnh trống không, cô liền luống cuống, cô sợ về sau sẽ không thấy anh nữa.

Bọn họ có chút thần kinh rồi.

Hoắc trì Viễn cưng chiều cô như vậy, làm soa có thể vứt bỏ cô?

“Hẳn không! Anh già như vậy, còn sợ em không cần anh!” Hoắc trì Viễn nhéo khuôn mặt cô, cười nói.

“Anh mới không già! Anh là đẹp trai nhất, có mị lực nhất!” Tề Mẫn Mẫn ôm eo anh, sùng bái nhìn anh.

Hoắc trì Viễn bế cô lên, âm thanh khàn đục nói: “Nha đầu, anh muốn em!”

“Hiện giờ?” Tề Mẫn Mẫn lập tức đỏ mặt.

Tối hôm qua anh muốn cô cả một đêm, còn chưa đủ sao?

“Em có biết, đàn ông buổi sáng rời giường đều…” Hoắc trì Viễn dán lên bên tai cô, nói hai chữ, làm mặt cô càng đỏ hơn.

Lúc Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn đi lên tầng hai, thì gặp Tề Lạc đang mặc áo ngủ ngay cầu thang.

Lúc Tề Lạc nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, trong mắt rõ ràng sửng sốt.

Cô vừa mới ở tầng hai nhìn thấy rõ ràng chỉ có một mình Hoắc trì Viễn đang chạy bộ trong sân.

Tề Mẫn Mẫn đi ra ngoài từ bao giờ?

Sao hôm nay chị ta lại dậy sớm như vậy?

Nha đầu chết tiệt!

Mỗi ngày đều dậy muộn, sao hôm nay trời vừa sáng đã dậy rồi?

Làm kế hoạch của cô không thể thực hiện được.

“Chị, anh rể, hai người dậy thật sớm!” Tề Lạc cười vẫy tay về phía Hoắc trì Viễn, chớp mắt suy nghĩ, mang theo chút cảm tính chu lên cái miệng nhỏ nhắn.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tề Lạc, Tề Mẫn Mẫn ghê tởm muốn phun ra.

Cô đang ở đây, Tề Lạc dám ngang nhiên quyến rũ chồng cô tung tóe như vậy sao?

Hoắc trì Viễn cũng không nhìn Tề Lạc, chỉ ôm Tề Mẫn Mẫn đi qua cô. Lúc đi qua rồi thì nói một câu:”Trời lạnh, ra khỏi phòng thì mặc kín hơn một chút.”

Tề Lạc nghe thấy lời nói của Hoắc trì Viễn, tức giận đến nghiến răng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.